Vu Nữ Gặp Thú Nhân
Chương 6 : Lần đầu báo nhân uống canh
Kế hoạch của Tả Tả là cô hỏi anh về nơi này, không chừng có thể nhờ anh đưa cô đem tham quan thế giới này thứ!
Sau khi Tả Tả nói bóng nói gió một hồi thì biết được một chuyện- thế giới này không phải là thế giới phép thuật hay cổ đại như cô vẫn nghĩ! Mà chính là thời kỳ chưa băng hà- thời viễn cổ?! Giống với thời vượn người ở trái đất?!
Chỉ là ở nơi này khác một cái là, vượn người không tiến hóa mà lại là các loại dã thú?!
Thế này này này này…
Tả Tả xém chút thì xỉu. Đây là thế giới gì vậy?! Sao còn chưa xuất hiện loài người?!
Hơn nữa, Thần Mặc còn kiêu ngạo cho cô biết rằng, trong vòng trăm dặm này đều là địa bàn của anh! Nói cách khác, anh là vua ở địa bàn của mình!
“Không có người thú khác à?” Tả Tả nghi ngờ hỏi.
Thần Mặc đột nhiên biến thành hình thú, bước mấy bước diễu võ giương oai rồi gầm lớn, cào xuống đất, trong lúc cào thì lại lộ vẻ to lớn dọa người biểu hiện rằng mình mạnh với cô!
“…” Tả Tả không còn gì để nói. Cô biết anh rất mạnh, nhưng cô hỏi là có còn người thú khác ở đây không!
Thần Mặc trở lại hình người: “Giao phối! Ta, mạnh!” Sợ cô không tin, anh còn nhảy vọt ra khỏi hang động.
Vài giờ sau, anh liên tục mang về sáu bảy xác động vật.
Từ đầu, Tả Tả chẳng hiểu anh đang làm gì, nhưng cứ vài lần như vậy thì cô đã rõ rồi, thì ra anh muốn cho cô biết anh có thể bắt được rất nhiều đồ ăn!
Tả Tả nhanh chóng ngăn anh lại: “Đừng đi nữa! Tôi biết anh rất mạnh rồi…”
Thần Mặc hóa thành hình người rồi cười ôm lấy cô, bắt đầu cởi đồ cô ra rồi liếm khắp người cô, liếm rồi liếm. Anh còn không quên nói: “Giao phối, với, ta!”
Khỏe miệng Tả Tả co rút. Cô lại bị “Đùa giỡn” rồi!
…
Nhìn thi thể động vật chất đống, Tả Tả ảo não, thế này sao mà ăn cho hết! Cuối cùng, không còn cách nào khác, cô ném toàn bộ xác động vật vào viên ngọc ngay trước mặt anh, dù sao cũng còn tới ba viên ngọc.
Thần Mặc thấy vậy thì cứ liếc ngang liếc dọc nhìn cô chăm chú, ánh mắt đầy vẻ hiểu kỳ. Biến đâu hết rồi? Biến đi đâu mới được chứ?
Thậm chí anh còn muốn kéo thử cái áo choàng Tả Tả vừa mới mặc lại xong.
Tả Tả bật người kéo tay hắn: “Là phép thuật!”
“Phép, thuật?” Thần Mặc không hiểu.
“Giống như thế này này…” Nói xong, Tả Tả biến ra một thủy cầu. Bây giờ, cô đã vô cùng tự tin có thể biến ra nhiều thủy cầu cùng một lúc trong chốc lát, hiện giờ đã gọi được cỡ mười mấy thủy cầu rồi. Mấy ngày nay cố gắng tập luyện quả nhiên là vô cùng thành công mà! Cô tinh rằng trong tương lại cô có thể tự bảo vệ mình!
“A?!” Thần Mặc kinh ngạc đưa tay ra, vừa đụng một cái thì quả thủy cầu đã tan mất. Anh nhìn cô, ý bảo cô biến thêm lần nữa.
Tả Tả biến ra ba cái tiên tiếp.
Thần Mặc chọt bể từng cái: “Muốn nữa…”
“…” Tả Tả liếc mắt, tạo ra một thủy cầu rồi ném vào người anh.
“Ha ha ha…” Thần Mặc cười đến rung cả lồng ngực, giống như tìm được đồ chơi mới, để cô ném.
Hu hu… Thủy cầu của cô sao lại thành đồ chơi cho anh?! Tả Tả mất hứng, phép thuật này sao không có chút lực sát thương gì hết thế này?!
Binh.
Bộp.
Bộp.
…
Tả Tả tạo ra một đống thủy cầu rồi ném vào kẻ da thịt dầy kia. Hừ! Ta ném, ta ném cho chết, sẽ có ngày ta đập chết mi…
Với thứ đồ chơi mới này, Thần Mặc sớm đã quên mất đống xác động vật kia đã biến mất thế nào, chơi thủy cầu được một buổi chiều, cuối cùng anh còn bắt cô dạy cách “biến”!
Tả Tả chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích- đây là khả năng trời sinh!!!
Tả Tả không nói dối, cô biết phép thuật cũng là do di truyền từ ba mình!
Mấy ngày sau, Tả Tả nhóm lửa bị hung đến đen thui, “ép buộc” quấn lấy Thần Mặc khiến anh phải mang cô ra bờ sông. Nguyên nhân cũng chỉ vì, một là đã nửa tháng rồi cô chưa tắm, kẻ thích sạch sẽ như cô tất nhiên không thể chịu được rồi; Hai là cô muốn ra bờ sông tìm mấy loại cây, củi cũng dễ kiếm hơn.
Thần Mặc đưa cô đến bờ sông rồi quẳng cô lên gốc cây to, cách mặt đất cũng phải ba bốn mươi mét rồi cứ thế phóng đi săn.
Tả Tả không biết phải nói gì. Cô nói anh đưa cô ra bờ sống không phải để ngắm cảnh mà là để tắm đó!
Mãi cho đến hai giờ sau, Thần Mặc mới kéo hai con dê về thì cô mới được xuống cây.
Thần Mặc nhặt mấy bó củi ở bờ sông, còn cô thì nhảy xuống sông tắm.
Lúc cô tắm xong, Thần Mặc cũng đã nhặt được không ít.
Tả Tả lôi ra từ viên ngọc một cái nồi to khoảng nửa thước, Thần Mặc lôi hết nội tạng của con dê ra rồi rửa sạch sẽ, sau đó bỏ vào nổi. Còn cái nồi này ở đâu ra thì… hình như trước đây khi cô đi mua đò, người ta có giảm giá rồi tặng thêm hay sao ấy!
Chất một đống củi lên, Thần Mặc phụ trách nướng hai con dê, còn Tả Tả thì lo nồi canh.
Tả Tả lấy ra một ít nấm hương bỏ vào, còn cho thêm rất nhiều gia vị khác. Chỉ lát sau, nước thịt đã ngấm, nồi canh tỏa ra hương thịt! Mùi bị còn hấp dẫn hơn với đám dê đang nướng kia, hại Thần Mặc xém chút chảy cả nước miếng!
Hừm… giống cái này nấu ăn thật ngon quá… Lúc này, Thần Mặc nhìn về phía Tả Tả, đã bắt được vàng thì phải có cảm giác, muốn số lượng thì có số lương. Anh nghĩ, sau này chỉ cần cô ở cạnh thì anh sẽ được ăn thêm rất nhiều đồ ăn ngon!
Ừ… anh nghĩ nhất định mình phải để cô làm giống cái của mình! Lúc đó anh có thể ăn đồ ngon cả đời rồi!
Mùi thịt bay xa, lan vào trong rừng thu hút một đống động vật ăn thịt khác đến. Chỉ là chúng nó không dám đến gần, chỉ có thể nhìn từ xa. Ai bảo Thần Mặc ở đây chứ? Anh là vua của vùng này đó!
Vất vả lắm mới nướng được một ít dê!
Thần Mặc bật người ngồi xổm trước cái nồi, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng.
Tả Tả buồn cười. Trước đây khi cô nuôi chó, lúc cô cầm khúc xương dụ nó thì nó cũng chảy nước miếng như vậy, nhìn một cách thèm thuống…
Tả Tả sờ đầu anh: “Ăn thịt trước rồi mới được uống canh!”
“Hừm…” Thần Mặc tủi thân, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ăn thịt.
Cái kia ăn ngon hơn mấy con dê này, nói thế nào thì cũng đã ăn gần nửa tháng nay rồi, cho dù có muốn cũng chẳng ăn nổi nữa! Thần Mặc ăn thịt, ăn hoài mà không cảm thấy chút mùi vị gì, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nồi canh!
Nhìn anh vất vả gặm xong hai con dê rồi bật người nhảy đến trước mặt, đôi mắt báo cứ ngốc ngốc nhìn cô.
Tả Tả chỉ có thể lấy từ trong viên ngọc một cái chén, để ình một cái chén riêng rồi nói: “Được rồi, cái nồi đấy là của anh…”
Thần Mặc bật người dậy chồm đến ôm nồi, chuẩn bị uống.
Tả Tả nhanh chóng ngăn anh lại: “Chờ đã!”
Sao không thể uống chứ? Thần Mặc tỏ vẻ đáng thương nhìn cô.
Thấy gương mặt đẹp trai của anh cư nhiên lại lộ ra biểu tình của một chú chó nhỏ, Tả Tả hơi bất đắc dĩ. Ai bảo cô lại là người thích động vật cơ chứ? Cô xoa xoa tai anh: “Nóng lắm, uống từ từ thôi! Được rồi, giờ uống đi…”
Vừa nghe xong câu đó, Thần Mặc không chờ được nữa, uống một ngụm lớn. Há… nóng quá…
Phụt…
Phun miếng nước canh ngon ra, khuôn mặt đầy ai oán. Giống như nồi canh này có lỗi với anh vô cùng vậy!
“Ha ha…” May là Tả Tả chưa uống canh, nếu không đã bị chọc cho cười sặc rồi.
Tiếng cười của Tả Tả khiến Thần Mặc bất mãn bỉu môi, nhìn về chỗ cô. Giống như anh đang nói: Sao lại cười ta? Sao vẫn không thể uống được?
Tả Tả lấy từ trong túi ra một cái thìa rồi đưa cho anh: “Lấy cái này để uống.”
Lúc này, Thần Mặc đã khôn hơn được một chút, biết thổi thổi để bớt nóng rồi mới uống. Mùi vị vừa chạm vào đầu lưỡi lập tức lan ra, hương vị vốn không đặc biệt gì bởi vì có thêm nấm mà trở nên ngọt hơn, vô cùng hấp dẫn…
Nồi canh này được một mình Thần Mặc uống hết!
Anh biến lại thành hình thú, vuốt vuốt bụng bên bờ sông, không thèm nhúc nhích.
Hừm hừm… ăn nhiều quá, giờ khó chịu rồi… Anh giương đôi mắt báo tỏ vẻ đáng thương nhìn Tả Tả. Ai bảo được ăn ngon như vậy chứ… làm anh sợ hết mất mới phải ăn thiệt nhiều…
Tả Tả cười thầm, thật là tên ham ăn… ha ha…
Đến đây,cám ơn quý vị và các bạn đã đọc bản tin của chúng tôi,xin thân ái và chào tạm biệt.BYE BYE......
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
68 chương
108 chương
34 chương
33 chương
110 chương