Vũ luyện điên phong
Chương 187 : sự kích thích lập thể toàn phương
Miêu Lâm đã nói trắng trợn như thế, vậy là ý đồ của hắn đã rõ ràng rồi.
Du Ngạo Tình trầm sắc mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Ngươi mà dám buông lời xằng bậy nữa thì ta sẽ giết ngươi!
- Hê hê!
Miêu Lâm vẫn hớn hở không sợ sệt,
- Đằng nào chúng ta cũng phải chết , chết sớm hay muộn thì cũng có khác gì nhau? Sư tỷ đã sống trên đời này bấy nhiêu lâu, chẳng lẽ lại cam tâm chết đi vẫn mang tấm thân trinh trắng? Như thế thì đáng tiếcquá, chi bằng đêm nay hãy để sư đệ hầu hạ tỷ thật chu đáo, cho tỷ nhấm nháp sự vui vẻ tuyệt diệu nhất trần đời, như vậy thì chết cũng chẳng còn gì hối tiếc rồi.
Du Ngạo Tình thở dốc ra từng hơi nặng nề, rõ ràng là đang giận điên người, hai mắt đầy hàn khí trân trân nhìn Miêu Lâm. Ả nào có ngờ dưới áp lực sinh tử tồn vong quá lớn này, tên sư đệ thường ngày ả vẫn xem thường lại trở nên to gan ngông cuồng, dám mưu đồ làm nhục mình như thế.
Nhưng Du Ngạo Tình hiển nhiên sẽ không làm theo lời hắn, sát khí lóe lên trong mắt, chỉ cần Miêu Lâm dám đến gần thêm một chút, dám chắc rằng ả sẽ ra tay giết chết y không chút do dự!
Miêu Lâm cũng nhìn ra điều đó, hắn quyết liều chết cũng chỉ vì để gần gũi người đẹp, nhưng lại không có dũng khí, giằng co một hồi lâu với Du Ngạo Tình, hắn mới cười ngượng ngùng lùi trở lại.
Du Ngạo Tình bất giác thở phào nhẹ nhõm. Ở nơi như thế này nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ả cũng không muốn động thủ với bất cứ ai.
Bên trong địa động cũng phủ đầy một màn tĩnh mịch vô thanh.
Nhưng sự tĩnh mịch này không kéo dài bao lâu, khoảng thời gian một nén hương sau, có tiếng thở hổn hển của nam lẫn nữ đồng thời vang lên.
Cả Dương Khai và Du Ngạo Tình đều nhướng mày giương mắt lên nhìn về phía phát ra âm thanh đó, vừa thấy, Dương Khai đã sững sờ không biết nói gì, cả Du Ngạo Tình cũng chết lặng người.
Tên Miêu Lâm đó không thuyết phục được Du Ngạo Tình, thì lại thua keo này bày keo khác, quay sang thân mật với La Thiên Thiên.
Có lẽ những lời đường mật của Miêu Lâm đã có tác dụng, có lẽ áp lực của cái chết đã khiến họ cần được phát tiết, có lẽ vì La Thiên Thiên vốn cũng chẳng phải là liệt nữ, ả và Miêu Lâm ôm chặt nhau, lăn lộn trên mặt đất, say sưa ôm ấp sờ mó, hôn nhau dữ đội, cứ như bên cạnh không có ai, cảnh tượng nóng bỏng tột độ.
Lắng nghe tiếng thở gấp kích tình bên trong địa động, máu nóng trong người Dương Khai chợt lưu động điên cuồng, yết hầu như bốc lửa, không kìm lòng được cắn chặt môi.
Xa cách Tô Nhan đã được ba bốn tháng rồi, cùng với vòng quay của thời gian và sự lớn mạnh về công lực, ảnh hướng của Âm Dương Hợp Hoan Công với hắn cũng ngày càng nặng hơn.
Khoảng thời gian trước, khi đi cùng Vân Hà tông lên thuyền tìm kiếm Ẩn Đảo thì vẫn ổn. Lúc đó hắn vẫn luôn cẩn thận, căn bản không rảnh rỗi để nghĩ quá nhiều chuyện khác. Sau này lạc nạn đến Ẩn Đảo, lúc cùng hành tẩu với nhóm Du Ngạo Tình cũng vậy, cho dù thi thoảng trong tim hắn vẫn bất giác nảy sinh dục vọng, nhưng Dương Khai cũng có thể dùng sự kiên định của mình áp chế nó.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Dương Khai tin rằng bản thân có thể kiên trì rất lâu, cho đến khi trở về Lăng Tiêu các tìm Tô Nhan song tu.
Nhưng... Có đánh chết hắn cũng không ngờ được, lại có ngày có kẻ phô diễn xuân họa trước mặt hắn thế này, chỉ cách hắn hơn ba trượng, ngay trước mắt hắn!
Sự kích thích này còn mãnh liệt hơn bất kỳ sự mê hoặc bằng lời nói hay cơ thể nào. Đó là sự kích thích lập thể toàn phương vị, không chút sai lệch, đến từ thị giác, thính giác và khứu giác!
Kể có là thánh nhân thì e là cũng phải nổi sóng trong lòng, huống hồ Dương Khai còn đang thâm thụ thứ trà độc dược Hợp Hoan Công.
Giống như một tên ăn mày đói ăn suốt mấy tháng, đột nhiên có người bày ra trước mặt hắn một bàn sơn hào hải vị...
Dương Khai hận không thể một chưởng đánh chết Miêu Lâm và La Thiên Thiên!
Dương Khai toàn thân bứt rứt. Còn Du Ngạo Tình ở một bên làm sao không khó chịu được?
Thoạt tiênả sững sờ, hai má đỏ bừng, sau đó miệng khẽ há, ngập ngừng ấp úng. Đến khi Miêu Lâm và La Thiên Thiên như quên hết tất thảy, lăn đến bên chân ả, áo quần ngổn ngang, hơi thở nặng nề dồn dập, thì cô ả mới giật nảy mình, vội vàng nhảy bừa sang phía Dương Khai.
Địa động vốn không lớn, Miêu Lâm và La Thiên Thiên cứ lăn vòng trên mặt đất, không gian giành lại cho Dương Khai và Du Ngạo Tình cũng theo đó mà nhỏ lại.
Cảnh tượng này đúng là kỳ quý, e là trăm nghìn năm cũng khó mà gặp một lần!
Một nam một nữ phóng túng trên mặt đất, một nam một nữ khác ngồi bên cạnh quan sát, sao trông cứ giống cuộc sống xa hoa của những kẻ giàu có.
Gian phu dâm phụ!
Cơ hồ như Dương Khai và Du Ngạo Tình tức giận mà cùng mắng thầm trong bụng.
Nhưng lúc này ai có thể chỉ trích Miêu Lâm và La Thiên Thiên đây? Du Ngạo Tình đang xấu hổ vô cùng, còn Dương Khai thì chẳng còn tâm tư nào để xen vào việc thiên hạ, lúc này hắn đang ra sức áp chế cơn dục vọng đang sôi sục trong lòng.
Hơi mỗi lúc một nặng nhọc, quần áo vương vãi khắp nơi, Miêu Lâm và La Thiên Thiên lúc này đã lõa thể bên nhau, bầu không khí chợt trở nên ẩm ướt, cảnh tượng phong tình vạn phần.
Cùng với tiếng kêu thất thanh như bị kiềm nén, là tiếngéng sóng nước vỗ bờ và tiếng rên rỉ của đôi nam nữ.
Du Ngạo Tình bất giác nép lại gần Dương Khai, lúc này, ả cảm thấy tên thiếu niên này là chỗ dựa duy nhất, ít nhất là đáng tin cậy hơn tên Miêu Lâm và ả La Thiên Thiên đang ý loạn tình mê kia.
- Cút ngay!
Sức chịu đựng của Dương Khai vốn đã lực bất tòng tâm, vậy mà Du Ngạo Tình cứ liều lĩnh dính chặt lấy hắn, thân thể mềm mại và mùi hương thiếu nữ ập đến, suýt nữa khiến Dương Khai công toi trong gang tấc.
Thái độ gắt gỏng và tiếng mắng âm trầm khiến Du Ngạo Tình chợt tỉnh ra, ả tức tối quay lại trừng mắt nhìn Dương Khai, nhưng rồi nhận ra đối phương cũng đang giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào mình.
Đôi mắt này... so với đôi mắt lúc nãy Miêu Lâm nhìn mình, còn đầy dục vọng và điên cuồng hơn.
Du Ngạo Tình chợt lạnh toát cả người, lúc này mới nhớ ra, gã thiếu niên bên cạnh mình cũng là nam nhân!
Ả vội vàng nép qua một bên, nhưng tiếng rên rỉ thở gấp dồn dập đó cứ rót vào trong tai như ma âm, khiến tâm tư ả cứ trầm bổng lên xuống theo nó, toàn thân bị bao trùm bởi một cảm giác ấm âm ỉ, vùng bụng lại càng nóng ran, theo sau đó, cả hơi thở trút ra cũng bừng bừng lửa đốt.
Một cảm giác chưa từng gặp lan tràn toàn thân, khiến ả mềm nhũn cả người.
Hoảng hốt, Du Ngạo Tình vội vàng đưa hai tay lên bịt tai, ấm ức ngồi một bên ra sức lắc đầu.
Ở Vân Hà tông, xưa nay ả luôn chễm chệ ngồi trên, bình thường bất kỳ một tên nam tử đồng bối nào gặp ả cũng phải lịch sự phép tắc, kẻ thì phô bày công lực cao cường của mình, kẻ thì thể hiện học thức uyên bác, đến chuyện nam nữ còn chưa nghe qua bao giờ, thì đừng nói đến chuyện có người suồng sã trụy lạc trước mặt ả.
Những âm thanh quái dị cùng động tác phô trương đó tựa như từng quả chùy đập vào đầu ả, khiến ả choáng váng đầu óc, không thể suy nghĩ được gì.
Dòng thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, mỗi một hơi thở đều như một cực hình.
Cũng không rõ đã bao lâu rồi, Du Ngạo Tình chợt nghe thấy tiếng kêu chói tai của La sư muội, hệt như tiếng kêu thảm thiết của người phải chết nhiều lần, đến hơi thở cũng ngừng lại rồi.
Điều này khiến ả hoang mang, La sư muội... cũng chết rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, ả La sư muội này đột nhiên như sống lại, bì bõm đứng dậy.
Giờ phút này, Du Ngạo Tình đã mất hết mọi vẻ cao ngạo và kiêu kỳ lúc trước, trông ả không khác gì con nhím bị vặt hết gai, chỉ cầu mong có một nơi nương náu yên tĩnh.
Dương Khai cũng không thể chịu đựng thêm nữa.
Hắn cảm thấy nếu không ra tay, thì chính hắn cũng sẽ thất thủ mất.
Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, thì từ bên ngoài chợt có một đám đại trùng cao bằng người xông vào, đến trước mặt Miêu Lâm và La Thiên Thiên, giơ cao móng vuốt sắc bén, hung hăng đâm xuống.
Tiếng kêu thảm thiết thật sự vang lên, Miêu Lâm và La Thiên Thiên cơ hồ bị đâm xuyên cùng nhau, sau đó bị đám đại trùng lôi ra ngoài.
- Tình sư tỷ cứu muội với!
La Thiên Thiên hoảng hốt la lối.
Du Ngạo Tình lúc này chỉ biết run cầm cập, còn sức đâu mà đi cứu cô ả?
Máu rơi lả chả bên đường, Miêu Lâm và La Thiên Thiên bị lôi đi, càng lúc càng xa.
Không lâu sau, tiếng kêu thê lương cũng dần nhỏ đi rồi biến mất.
Đúng như Miêu Lâm đã nói, được vui vẻ một lần trước khi chết thì chẳng còn gì hối tiếc nữa.
Đợi đến khi tiếng la của hai người đó tan biến một hồi lâu sau, Du Ngạo Tình mới nhẹ nhàng thả lỏng hai bên tai, quay đầu lại nhìn, thấy bọn họ đã không còn ở đây nữa, ả mới không kìm được thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng vừa rồi quả thật khiến ả xấu hổ vô cùng, nên cho dù biết rõ sư đệ và sư muội mình đã cầm chắc cái chết, trong lòng ả cũng không có một chút thương tiếc, mà chỉ có sự giải thoát.
Chính lúc ả đang vỗ ngựcthở phào, thì đột nhiên phát hiện gã thiếu niên kia đang giương ánh nhìn thèm thuồng về phía mình, chợt, hắn nhảy vọt lên, như con báo đang săn mồi, hung hãn vồ lấy ả.
Tiếng thở dốc nặng nề, hơi thở nóng hầm hập, hệt như tên Miêu Lâm sỗ sàng lúc nãy, không, hắn còn điên cuồng hơn cả Miêu Lâm.
- Ngươi muốn chết à! Du Ngạo Tình khẽ quát, nhằm vào Dương Khai mà đánh.
Dương Khai cũng tung ra một chưởng, Viêm Dương Tam Điệp Bạo!
Ba luồng Chân Dương nguyên khí hung mãnh luồn vào trong cánh tay yếu ớt của Du Ngạo Tình, đáng tiếc thay cho một võ giả đường đường công lực Li Hợp Cảnh lục tầng, trước đó không lâu mới đấu một trận với bọn dị trùng, lúc này nguyên khí còn chưa khôi phục bao nhiêu, tinh thần lại bất ổn, không thể phát huy ra nổi ba phần công lực, làm sao có thể tiếp được chiêu thức quỷ dị này của Dương Khai.
Khi luồng nguyên khí thứ nhất bộc phát ra, cô ả còn hóa giải được dễ dàng, nhưng không đợi ả thở phào, luồng nguyên khí thứ hai lại ào ào xông đến, Du Ngạo Tình hoảng loạn vận chuyển nguyên khí chống đỡ, tạm xem như vô hại, nhưng đến luồng nguyên khí thứ ba, ảlập tức thất sắc.
Tiếng kêu thảm thiết trào ra, Du Ngạo Tình như con diều đứt dây, cánh tay ngọc ngà bị chấn động mạnh, cảm giác đau đớn thấu xương chợt lan tỏa, cơ hồ như cô sắp khóc đến nơi.
Không đợi cô bò dậy, Dương Khai đã bổ nhào lên người cô, tung ra thêm một chưởng, khiến cánh tay con lại cũng vô dụng luôn.
Du Ngạo Tình cố chịu cơn đau, nhấc một bên đầu gối lên húc vào hông dưới Dương Khai, hắn nhanh nhẹn xoay người né đòn, phẩy tay một cái, chỉ phong lướt qua, Du Ngạo Tình kêu lên một tiếng trầm đục, bắp chân yếu ớt đổ gục xuống.
Tứ chi đã bị phế mất tam chi, Du Ngạo Tình đến đứng dậy còn không nổi, huống chi là tấn công.
Ảtrơ mắt nhìn con ngươi đỏ ngầu của gã thiếu niên ấy, hắn như con trâu động dục cúi xuống nằm sấp lên người ả, suồng sã hôn hít vùng cổ và đôi má ả.
Vùng ngực thì bị tay hắn vò nắn, động tác không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, mà chỉ có bạo lực và xằng bạy càn rỡ đè trên cơ thể ả.
- Đừng... Đừng mà...Du Ngạo Tình giãy giụa, khóc thét, lắng nghe tiếng y sam mình bị cấu xé, nhưng lại không thể phản kháng.
Thân hình ngọc ngà khiến biết bao nhiêu nam đệ tử Vân Hà tông mơ mộng, nhưng lại không thể tiếp cận giờ đây dần dần lõa lồ ra giữa địa động, trắng muốt mềm mại, mong manh dễ vỡ.
Gã thiếu niên ấy lần lượt hôn xuống, không, là gặm nhấm! Du Ngạo Tình có thể cảm nhận được rõ ràng, cơ thể mình chắc chắn đã bị lưu lại cả hàng dấu răng!
Cảm giác nhục nhã dâng trào trong tim, Du Ngạo Tình chết lặng người đi. Tên thiếu niên này bây giờ như đã biến thành một người khác, hắn giống như một tên tà ma đầy hung hãn, khát máu, tàn nhẫn đến khiếp đảm.
Truyện khác cùng thể loại
1149 chương
113 chương
3594 chương
599 chương
229 chương
25 chương
34 chương