Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 49
Thấy được phản ứng của quả cầu, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu khẩn trương, nếu như xà tộc rất lợi hại… ở đây tuy rằng không phải khu đô thành nhưng cũng rất đông đúc, nếu đánh nhau thì có thể sẽ như phim Godzilla, đừng gây ra thương vong thảm trọng a.
“Cái gì tới a?” Lão Dương cũng nghe ra cái gì đó, bèn hỏi, “Có người quen?”
“Ách… Không phải.” Miêu Tiêu Bắc tự nhủ, quên mất lão Dương ở chỗ này, một hồi nếu để ông ấy thấy thì phiền phức rồi… Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên chỉ thấy lão Dương sững sờ ngồi tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Tiêu Bắc nhích qua nhìn, chỉ thấy lão Dương ngơ ngác ngồi đó, giống như bị điểm huyệt.
“Lão Dương?” Tiêu Bắc vươn tay quơ quơ hai cái trước mắt ông, lão Dương không hề có chút phản ứng.
Tiêu Bắc nóng nảy, giơ tay đẩy đẩy Lam Minh bên cạnh, “Lam Minh, anh làm gì vậy? Lão Dương lớn tuổi rồi, chịu không nổi kích thích đâu!”
Lam Minh vẻ mặt vô tội, “Ta không có a, có thể là ngươi làm hay không?”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt hỏi, “Tôi? Chẳng lẽ do tôi vừa mới nghĩ…”
“Ngươi mới làm cái gì?” Lam Minh cười nhìn Miêu Tiêu Bắc đang luống cuống.
“Tôi… Tôi vừa nghĩ nếu lão Dương nhìn thấy anh đánh yêu quái vậy thì không xong.” Miêu Tiêu Bắc trả lời, “Cho nên vậy đó.”
“Tùy tiện suy nghĩ?” Lam Minh khó hiểu, vừa định ra ngoài, miệng lầm bầm, tên xà tộc kia cũng sắp đi rồi!
Miêu Tiêu Bắc kéo hắn, nói, “Vậy anh nghĩ cách đi a.”
Lam Minh suy nghĩ một chút, “Haiz, bằng không ngươi tùy tiện nghĩ lại, cái gì ‘Tỉnh lại a, khôi phục nguyên trạng’ các loại thử xem, ta đi xem tên xà tộc đó là ai!” Nói xong liền chạy ra ngoài.
Miêu Tiêu Bắc định đi theo xem xà tinh, nhưng lại lo lắng cho lão Dương, đứng ở nơi đó phân vân, bèn nói, “Lão Dương khôi phục nguyên trạng.”
Lão Dương không nhúc nhích.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ đại khái không thể nói ra tiếng, bèn nhắm mắt lại nghĩ, “Lão Dương tỉnh lại.”
Mở mắt ra, lão Dương vẫn không nhúc nhích.
Miêu Tiêu Bắc nóng nảy, suy nghĩ một chút, chợt nghe được dưới lầu có động tĩnh, Miêu Tiêu Bắc không nén nổi hiếu kỳ, đi ra ngoài xem.
Chỉ thấy Lam Minh đứng ở cửa cầu thang, cúi đầu nhìn phía dưới, ánh mắt nghiêm túc, dường như đã phát hiện cái gì đó.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ chân đi ra ngoài, tới bên cạnh hắn nhìn xuống, chỉ thấy dưới lầu, trước mặt biên kịch Nhạc Dương có một người đàn ông mặc tây trang đi giày da đang đứng.
Từ trên nhìn xuống, người đàn ông nọ rất cao, hình như hơn một mét chín, trông như người Đông Âu, mặc tây trang màu xám, hình dạng bởi vì nhìn từ trên xuống nên Miêu Tiêu Bắc không thấy rõ, chỉ cảm thấy mũi người nọ rất cao.
Cậu nhìn Lam Minh, như là hỏi… Có phải gã đó không?
Lam Minh gật đầu, đưa hạt châu trên tay cho Miêu Tiêu Bắc xem, chỉ thấy hạt châu đỏ như lửa, còn nóng rực.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, xem ra đúng rồi.
Lam Minh bỏ hạt châu vào balo, Cổ Lỗ Y đang ngủ gật, một hạt châu nóng hổi rơi vào, nó vừa lúc ôm lấy cọ tới cọ lui, hiển nhiên, Cổ Lỗ Y đặc biệt thích những thứ gì đó nóng nóng.
Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy người nọ đưa cho biên kịch một tấm danh thiếp, Nhạc Dương nhận lấy, trò chuyện với gã vài câu, người đàn ông nọ thanh toán tiền, cầm lấy một túi trà chuẩn bị rời đi, trước khi đi, ngẩng đầu nhìn thoáng lên.
Vừa ngẩng đầu Miêu Tiêu Bắc đột nhiên chú ý tới con mắt của gã —— Rắn!
Đây là phản ứng đầu tiên của Miêu Tiêu Bắc! Người nọ chính là một con rắn, hơn nữa, Miêu Tiêu Bắc còn đột nhiên nghĩ tới một việc, người đàn ông này hình như cậu từng gặp rồi… Nhìn hơi quen nha.
Người nọ đang nhìn Miêu Tiêu Bắc, chợt nghe Nhạc Dương nói, “Vị này chính là diễn viên chính trong vũ kịch lần này.”
“Vâng.” Người đàn ông nọ gật đầu, mỉm cười, “Miêu Tiêu Bắc sao, nghe danh đã lâu, trông ngoài đời còn đẹp hơn cả trên TV.”
Miêu Tiêu Bắc run lên một cái, tự nhủ, nói đẹp trai thì chết à, đẹp cái đầu ngươi!
“Như vậy, chờ mong lần hợp tác tiếp theo.” Người nọ xoay người đi.
Miêu Tiêu Bắc có chút hiếu kỳ vì sao gã không thấy được Lam Minh, nhưng nhìn lại đã không thấy Lam Minh đâu nữa.
“Ủa?” Miêu Tiêu Bắc ngây ngẩn cả người, liền quay đầu tìm, nhưng thấy Lam Minh đã trở về phòng tự bao giờ.
Miêu Tiêu Bắc muốn đi vào theo, lại thấy được Nhạc Dương dưới lầu đang chậm rãi đi lên.
Miêu Tiêu Bắc càng gấp hơn, vội chạy vào kéo Lam Minh nói, “Tới tới!”
Lam Minh có chút khó hiểu, hỏi cậu, “Tới đâu?”
“Nhạc Dương lên đây, lão Dương còn chưa động đậy được!”
Lam Minh nhìn nhìn lão Dương, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi còn chưa nghĩ ra biện pháp sao a?”
“Chưa.” Miêu Tiêu Bắc lo lắng, “Ông ấy bất động rồi làm sao bây giờ?”
Lam Minh ho khan một tiếng, “Hm, thật ra ta cũng có biện pháp.”
“Thật sao?” Khi Miêu Tiêu Bắc nói, đã nghe được tiếng bước chân đi lên lầu, tự nhủ, xong, sắp bị Nhạc Dương phát hiện rồi! Chợt thấy Lam Minh mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cậu, cười hỏi, “Biết vì sao ta thích chọc ngươi không?”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, bèn cảm thấy khóe miệng ướt ướt mềm mềm, chỉ thấy gƼ nhích.
Truyện khác cùng thể loại
358 chương
25 chương
35 chương
100 chương
68 chương