Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 714
Trên vùng trời chiến trường, Điện Linh lạnh lùng nhìn mọi thứ, nó hoàn toàn thiếu tình cảm con người, không hiểu cảm xúc kinh ngạc là gì. Nó chỉ cảm thấy tu vi của Lâm Minh chỉ mới là Toàn Đan trung kỳ, có thể ngưng tụ Chiến Linh đến cấp Thanh Đồng thành hình, gần tới cấp Thanh Đồng tiểu thành là không bình thường.
“Có lẽ, hắn thật có tư cách tham dự thí luyện cấp vương...”.
Điện Linh nghĩ như vậy, mặt không biểu tình theo dõi.
Bất kể Lâm Minh thông qua thí luyện, hay là chết trận, nó cũng sẽ không biểu lộ cảm giác vui mừng hay tiếc hận, chỉ là mang tâm tính người đứng xem, chứng kiến tất cả.
Ầm!
Trên chiến trường, Nặc Ngạn Vũ cùng Lâm Minh lại va chạm kịch liệt lần nữa, Nặc Ngạn Vũ văng ra mấy chục trượng, thân thể ngưng tụ từ năng lượng bỗng rung chuyển như muốn tiêu tán.
“Quả thế, một lần công kích vừa rồi, năng lượng của nó lại tiêu hao rất nhiều”.
Lâm Minh phát hiện, ảo ảnh Nặc Ngạn Vũ ngưng tụ từ năng lượng ẩn chứa tổng năng lượng rất có hạn, tiêu hao một chút thiếu một chút, vừa nãy trong bốn năm lần va chạm mạnh, bóng người Nặc Ngạn Vũ đã tiêu tán một nửa so với trước.
Trường thương run lên, Lâm Minh đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, nháy mắt xuất hiện trước mặt Nặc Ngạn Vũ.
Một thương đâm ra, đồng thời ẩn chứa Lôi Hỏa ý cảnh, Quán Hồng!
Rắc!
Trường thương ngưng tụ từ năng lượng trong tay Nặc Ngạn Vũ trực tiếp bị Lâm Minh chặt đứt, một đoạn cánh tay năng lượng bị Lâm Minh xé xuống, hóa thành đốm sáng biến mất.
Nặc Ngạn Vũ mất đi một đoạn cánh tay cũng không còn sức chống lại Lâm Minh, bị Lâm Minh quét một thương ngang cổ họng, hóa thành đốm sáng năng lượng biến mất.
“Thắng”.
Lâm Minh hít sâu mấy hơi, đồng thời thúc giục Hắc Động Toàn Đan trong đan điền nhanh chóng hấp thu nguyên khí thiên địa dày đặc xung quanh. Vừa rồi Nặc Ngạn Vũ cho Lâm Minh ấn tượng sâu sắc, nếu không phải tổng năng lượng trong người đối phương có hạn, liên tục chiến đấu, dù là cuối cùng Lâm Minh có thể thắng lợi, cũng sẽ phải trả cái giá không nhỏ.
“Tuấn kiệt trẻ tuổi thượng cổ Phượng tộc quả thật mạnh mẽ, nhất là trên lĩnh ngộ ý cảnh, ta còn xa không bằng”.
Lâm Minh thầm lắc đầu, ngộ tính của hắn đã không phải kém, nhưng tu vi cùng thực lực nâng cao, hắn lại phát hiện ngộ tính đã dần dần trở thành uy hiếp của hắn.
Ảo ảnh Nặc Ngạn Vũ tiêu tán, lại có một ảo ảnh nhanh chóng hình thành trước mặt Lâm Minh.
Hắn cầm chiến thương màu đỏ, tóc dài đỏ rực, đôi mắt ẩn chứa ánh sao, vừa nhìn có thể đoán ra, mười mấy vạn năm trước, kẻ này chắc là rồng trong đám đông.
- Kẻ địch thứ hai thí luyện tư cách, thượng cổ Phượng tộc Nặc Ngạn thị thứ tử lục thân vương, Xa Tiền tướng quân Nặc Ngạn Hỏa!
Nặc Ngạn Hỏa này khoảng hai mươi, ba mươi tuổi, cụ thể bao nhiêu thì không thể đoán, thượng cổ Phượng tộc thí luyện cấp vương cũng căn cứ vào tuổi của thí luyện giả để an bài đối thủ, tuổi càng lớn, đối mặt với đối thủ sẽ càng mạnh.
Nặc Ngạn Hỏa vung tay, vù một cái, ngọn lửa bùng ra ngưng tụ thành tấm khiên lửa, ở trên người Nặc Ngạn Hỏa không ngừng có ngọn lửa quấn quanh, vài hơi thở sau, những ngọn lửa này ngưng tụ thành vô số vảy nhỏ, tạo thành áo giáp bó người, bao bọc thân thể Nặc Ngạn Hỏa.
Một bộ lân giáp toàn bộ đỏ rực như thực thể, thậm chí trên vảy còn khắc các đường vân thần bí, nó như chú ấn, lại như ngọn lửa ngưng tụ thành hoa văn tự nhiên.
“Ngọn lửa hóa khiên, ngọn lửa hóa giáp?”.
Ánh mắt Lâm Minh co lại, đây là những điều có ghi trên Chu Tước Cấm Thần lục.
Trong Chu Tước Cấm Thần lục, mấy tầng công pháp đầu còn có ghi ngọn lửa hóa xích, Lâm Minh cũng học được một chút, nhưng vì trong Chu Tước Cấm Thần lục, cường độ xiềng xích ngưng tụ từ ngọn lửa có hạn, dần dần theo Lâm Minh đột phá Hậu Thiên kỳ, Tiên Thiên kỳ, đã sớm không cần những thủ đoạn nhỏ này.
Nhưng hiện giờ, Lâm Minh thấy được trên người Nặc Ngạn Hỏa bộ giáp lửa cùng tấm khiên lửa, có thể cảm nhận được năng lượng nén mật độ cao ẩn chứa trong đó, làm lòng người kinh hãi!
Đây là ứng dụng Hỏa chi ý cảnh ở tầng cao?
Lâm Minh hít một hơi, mấy năm nay hắn tập trung tinh lực chủ yếu vào Không Gian ý cảnh, lý giải Hỏa chi ý cảnh cùng Lôi chi ý cảnh lại giảm xuống. Lâm Minh biết rõ, võ đạo đến giai đoạn đẳng cấp cao, ngày càng nghiêng về những lực lượng căn nguyên như Chiến Linh cùng ý cảnh pháp tắc, võ giả chỉ cậy vào tu vi chiến đấu chỉ là võ giả kém cỏi nhất.
Cảm ngộ nhiều ý cảnh, sẽ thêm một phần sức chiến đấu, tuy rằng nói tham không quen, nhưng võ giả đến trên cảnh giới Thần Hải sẽ có thọ mệnh trên năm sáu ngàn năm, có đủ thời giam cảm ngộ những thứ này, hiện giờ rèn cơ sở cũng tốt.
Vù!
Nặc Ngạn Hỏa một thương đâm tới, Hỏa nguyên khí trong không gian xung quanh toàn bị một thương này khuấy động, ngợp trời bao phủ Lâm Minh. Đối mặt một thương này, Lâm Minh không phản kích trước, tinh thần lực liên hệ hạt giống Tà Thần, dựa vào linh hồn lực cùng lực cảm giác mạnh mẽ, nháy mắt phân tích huyền bí trong công kích của Nặc Ngạn Hỏa.
Trục Nhật!
Trong nháy mắt ngọn lửa bao phủ Lâm Minh, Lâm Minh làm ra phản kích.
Bùng!
Ngọn lửa bùng lên, thân thể Lâm Minh bay ra, quần áo tóc tai bị đốt trụi, ra chiêu vội vàng, dù trong chiêu thương của Lâm Minh ẩn chứa Chiến Linh cũng không bù lại được chênh lệch.
Cũng may là lực phòng ngự của Lâm Minh kinh người, lúc này mới tránh khỏi bị thương. Tuy nhiên vẫn có một ngọn lửa chui vào kinh mạch của Lâm Minh, phá hoại lung tung, sau đó bị hạt giống Tà Thần đè xuống. Nhưng ngọn lửa này bướng bỉnh hơn là Lâm Minh nghĩ, dù bị hạt giống Tà Thần chế trụ vẫn vô cùng cuồng bạo, trong thời gian ngắn thật là không thể phục tùng.
Đây là lần đầu hạt giống Tà Thần gặp phải tình huống này, Lâm Minh đương nhiên không cho rằng bí pháp Tà Thần lực không đủ cấp bậc, mà là cảnh giới của mình không đủ. Nhất là so sánh với Nặc Ngạn Hỏa, lĩnh ngộ ý cảnh chênh lệch quá lớn.
- Học trộm Hỏa chi ý cảnh trong chiến đấu ư?
Bên trên chiến trường, Điện Linh lạnh lùng nhìn mọi thứ.
- Thí nghiệm đạt được tư cách thí luyện vương giả là cực kỳ khó khăn, nó còn là trận chiến sinh tử, ngươi tự giải quyết đi! Chớ vì một chút lĩnh ngộ mà mất đi tính mạng của mình.
Theo Điện Linh thấy, nếu Lâm Minh tập trung lĩnh ngộ, đương nhiên không thể chiến đấu toàn lực, xuất hiện tình huống ngang với bỏ qua khi nãy là vô cùng nguy hiểm khi cao thủ so chiêu.
- Cảm ơn đã khuyên.
Lâm Minh vẫn không thay đổi ý tưởng, trong chiến đấu đồng thời cảm ngộ ý cảnh, tự nhiên phải hao phí năng lượng, thậm chí có thể bị thương, nhưng Lâm Minh rất có lòng tin vào sức chịu đựng cùng lực phòng ngự của mình. Nếu tình huống không đúng, lại đối phó toàn lực cũng không muộn.
Ầm ầm ầm!
Lần lượt giao thủ, Lâm Minh không ngừng cảm ngộ Hỏa chi ý cảnh của Nặc Ngạn Hỏa, hạt giống Tà Thần trong cơ thể hắn hấp thu lực ngọn lửa ngày càng nhiều. Dưới Tà Thần lực giam cầm, những lực ngọn lửa này ngưng tụ thành quả cầu đỏ rực, xoay xung quanh hạt giống Tà Thần, ở cùng chỗ với Hỏa Tinh Tà Thần. Nhưng mà Hỏa Tinh Tà Thần rõ ràng không có khả năng hấp thu đối phương bởi vì chênh lệch đẳng cấp quá lớn.
Tuy rằng Nặc Ngạn Hỏa nhìn như luôn chiếm thượng phong, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong cuối cùng có hạn, sau mười chiêu, nó dần trở nên hư ảo.
Lại qua năm chiêu, Lâm Minh một thương chặt đứt cánh tay Nặc Ngạn Hỏa.
Một đoạn áo giáp ngọn lửa, bao gồm cả tấm khiên ngọn lửa đều rơi vào tay Lâm Minh, ngón tay vuốt ve nó, Lâm Minh cẩn thận cảm thụ đường vân ngọn lửa bên trong. Hắn cảm thấy Hỏa nguyên khí bên trong tấm khiên này như có linh tính, cấu thành những kết cấu năng lượng phức tạp tinh xảo, bất kể công kích từ hướng nào, lực lượng tân công đều sẽ bị những kết cấu năng lượng này phân tán, cuối cùng bị năng lượng ngọn lửa hấp thu.
“Pháp tắc ngọn lửa, đúng là kỳ diệu!”.
Công kích của Nặc Ngạn Hỏa lại giáng xuống, Lâm Minh thật sự không thể phân tâm nghiên cứu kết cấu kỳ diệu như vậy trong lúc chiến đấu, chỉ có thể một thương phản kích đánh chết Nặc Ngạn Hỏa. Tấm khiên lửa trong tay Lâm Minh cũng hóa thành ánh lửa biến mất, điều này làm Lâm Minh rất tiếc nuối.
Sau Nặc Ngạn Hỏa, đối thủ mới lần lượt xuất hiện, toàn là Nặc Ngạn thị, làm cho Lâm Minh không khỏi hoài nghi thượng cổ Phượng tộc trên Thiên Diễn đại lục có phải chỉ mỗi một họ Nặc Ngạn, có lẽ thượng cổ Phượng tộc trên Thiên Diễn đại lục kỳ thật chỉ là một chi nhánh của thượng cổ Phượng tộc Thần Vực.
Chiến đấu ngày càng kịch liệt, Lâm Minh đã không thể phân tâm đi nghiên cứu Hỏa chi ý cảnh, bằng không hắn không thể chống đỡ được.
Sau khi chống đỡ dư sóng ngọn lửa của đối phương quét trúng, Lâm Minh một thương một thương đâm chết đối thủ thứ năm, lúc này trước mặt Lâm Minh hiện ra hai cái ảo ảnh màu đỏ.
Nặc Ngạn thị tả tướng quân Nặc Ngạn Đạt Lặc.
Nặc Ngạn thị hữu tướng quân Nặc Ngạn Huân.
Một chống hai!
Sắc mặt Lâm Minh ngưng trọng, tuy rằng năng lượng của kẻ địch rất có hạn, nhưng đấu lần lượt, bản thân thí luyện giả tiêu hao rất lớn, nếu không phải mình có Hưu môn tăng mạnh sức chịu đựng, chiến đấu tới giờ tuyệt đối sẽ không kiên trì được.
“Thượng cổ Phượng tộc thí luyện cấp vương quả nhiên nghiêm khắc, đây chỉ mới là thượng cổ Phượng tộc Nặc Ngạn thị, nếu là chủng tộc khác, không biết sẽ như thế nào?”.
Lâm Minh đã sớm biết đạo lý trên trời có trời trên người có người, thiên phú của hắn hiện giờ đã có một không hai xưa nay trên Thiên Diễn đại lục và Thánh Ma đại lục, nhưng dựa theo cách nói của Ma Quang, vũ trụ này có ba ngàn đại thế giới, nói cách khác, có một tỷ thế giới như Thiên Diễn đại lục, xưng hùng trên một thế giới thật sự không tính là gì.
Không cân nhắc đi tìm hiểu Hỏa chi ý cảnh nữa, Lâm Minh tập trung vào chiến đấu, đồng thời tiết kiệm thể lực. Chỗ mạnh nhất của Lâm Minh nằm ở sức chịu đựng của hắn, dù là đấu lần lượt cũng có thể kiên trì được, sẽ không quá mệt mỏi. Ngoài ra, lực phòng ngự thân thể cùng lực phòng ngự năng lượng với lửa của hạt giống Tà Thần làm cho Lâm Minh chiếm hết ưu thế.
Cứ vậy, Lâm Minh đánh thẳng một đường.
Trận thứ sáu, trận thứ bảy, trận thứ tám... Mãi đến trận thứ mười, đối thủ của Lâm Minh là hoàng tử thượng cổ Phượng tộc.
Vị hoàng tử này có thực lực mạnh gấp mấy lần bất cứ đối thủ nào trước đó, hắn cầm chiến thương màu vàng, sử dụng khống hỏa xuất thần nhập hóa. Ngay từ đầu Lâm Minh liền rơi vào hạ phong, liên tục bị đánh trúng, hắn dựa vào hạt giống Tà Thần khống chế lửa liên tục phòng thủ, chống dỡ tới mười chiêu, năng lượng của vị hoàng tử kia dần dần yếu đi, mới bị Lâm Minh đánh ngược.
Đánh chết kẻ địch trận chiến thứ mười, Lâm Minh chống trường thương mà đứng, mặt đầy mồ hôi, trên người tràn đầy vết thương vết bỏng lớn nhỏ, lúc này hắn đã tiêu hao một nửa chân nguyên.
Điện Linh từ trên không hạ xuống, mặt không biểu tình nói:
- Thí luyện giả, chúc mừng ngươi đạt được tư cách thí luyện cấp vương, đi theo ta...
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
81 chương
261 chương
115 chương
13 chương
28 chương
32 chương