Huyễn Vũ Thiếp thấy một màn như vậy, hoa dung thất sắc, nhưng mà nàng căn bản bất lực. Sức chiến đấu của Cự Côn cũng không tính lợi hại, tốc độ của nó, tốc độ công kích của nó cũng không nhanh, phương thức công kích lại quá đơn giản, chỉ cần có phòng bị, cường giả cấp cao cũng chẳng cần sợ Cự Côn, nhưng nó đánh chết võ giả dưới Mệnh Vẫn thì quá cường đại, nhất là quần chiến! Đối với cường giả Mệnh Vẫn tầng hai, tầng ba mà nói, giết một hai võ giả Toàn Đan hậu kỳ căn bản là thái rau bổ dưa, nhưng mà để hắn giết chết một trăm tám mươi võ giả Toàn Đan thì lại không thể, đối phương sẽ chạy tứ tán, thậm chí tập trung lực lượng ngược lại có thể đả thương võ giả Mệnh Vẫn. Nhưng đối với Cự Côn mà nói, giết một hai võ giả Toàn Đan hậu kỳ, và đánh chết một trăm tám mươi võ giả Toàn Đan hậu kỳ đều khó. Võ giả Toàn Đan ở Nam Hải Ma Vực cũng không phải là hiếm, nhưng mà cũng không phải rau cải trắng, bọn họ là lực lượng trung kiên ở Nam Hải Ma Vực, mắt thấy Lâm Minh xúi bẩy Cự Côn nhằm về phía đàn võ giả Nam Hải Ma Vực, Huyễn Vũ Thiếp làm sao lại không nóng lòng! Nhưng mà cố tình nàng lại không có bất kỳ biện pháp nào, hình thể Cự Côn quá lớn, làn da bên ngoài vô cùng cứng chắc, lớn tới mấy chục trượng, cho dù không nhúc nhích để cho Huyễn Vũ Thiếp đánh, không mất nửa canh giờ, nàng cũng khó mà tạo thành thương thế cho Cự Côn. Đây chính là ưu thế hình thể, nếu Cự Côn thu nhỏ lại cỡ mười trượng, có lẽ nó thậm chí đánh không lại trưởng lão Mệnh Vẫn tầng một, nhưng mà nó lại dài tới chín mươi dặm! - Vù vù vù! Chỉ nghe tiếng gió rít chói tai, mấy ngàn sợi râu giống như roi đánh ra, trực tiếp phủ xuống võ giả chạy nạn chung quanh Thần Hoàng đảo. - A! Một tiếng hét thảm vang lên, võ giả đầu tiên bị râu xuyên thủng hậu tâm, nội tạng hoàn toàn dập nát, đi đời nhà ma! Hắn chỉ có Toàn Đan sơ kỳ, ở trước mặt Cự Côn, thật sự không có bất kỳ sức phản kháng. Mà võ giả này chỉ là bắt đầu mà thôi. Kế tiếp, tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, liên tiếp, một sợi râu xuyên thủng thân thể lượng lớn võ giả, khắp bầu trời hình thành mưa máu! Ngay cả trưởng lão Mệnh Vẫn cấp bậc Huyễn Vũ Thiếp cũng không bị bỏ sót, ngược lại được Lâm Minh trọng điểm chiếu cố. - Oanh! Mười mấy côn tu quất lại, lại bị Huyễn Vũ Thiếp một kiếm chém bay. Lúc này nàng tóc tai bù xù, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên xanh mét: - Lâm Minh, ta biết ngươi có thể nghe thấy! Lập tức dừng tay! Chúng ta đàm phán! Nếu không, ta sẽ cho ngươi hối hận! Huyễn Vũ Thiếp giọng điệu găn gắt hô lên. Nhưng mà sau khi Lâm Minh nghe được, khóe miệng vểnh lên, lộ ra nụ cười trào phúng. - Hối hận? Ngươi dựa vào đâu để cho ta hối hận? Lại dựa vào cái gì để đàm phán với ta? Lúc trước các ngươi sử dụng Cự Côn diệt sát liên minh và Thần Hoàng đảo, có từng cho bọn họ cơ hội đàm phán không? Không cần nghĩ kéo dài thời gian để cho bọn đồ tử đồ tôn chạy trốn, ta không ngây thơ như vậy, mục đích hôm nay của ta rất rõ ràng, chính là tới giết người! Gặp một người giết một người, gặp hai người giết hai người! Nam nữ đều giết, chó gà không tha! Cho các ngươi cũng nếm thử, dư vị bị Cự Côn diệt môn, cho các ngươi biết cái gì là ăn miếng trả miếng, dùng máu võ giả Nam Hải Ma Vực các ngươi, an ủi anh linh chết trận trong chiến tranh Nam Hải! Trong lúc Lâm Minh nói chuyện, sát ý toàn thân bùng nổ, trong tinh thần chi hải hắn, Chiến Linh hình cây thương chấn động. Linh hồn lực chia làm mấy ngàn cỗ rót vào trong rợi râu, nhằm vào võ giả Nam Hải Ma Vực điên cuồng công kích! Hắn không hề chiếu cố đám trưởng lão cấp bậc Huyễn Vũ nữa. Đối phó một tên trưởng lão Mệnh Vẫn sẽ vận dụng mấy trăm đến một ngàn sợi râu, đối phó Huyễn Vũ Thiếp và người đeo mặt nạ kia, dù toàn lực ứng phó cũng không nhất định có thể lưu đối phương lại, dù sao cao thủ Mệnh Vẫn tầng hai dùng tốc độ phi độn cao nhất chỉ có hơn tốc độ của Cự Côn. Cùng do vậy, không bằng đi giết những võ giả bình thường của Nam Hải Ma Vực thì càng có lợi hơn một chút. Điều động linh hồn lực đến mức tận cùng, lại thêm Chiến Linh ý chí vào, cộng thêm Ma Quang phụ trợ, màn trình diễn kế tiếp căn bản là giết hại nghiêng về một bên, võ giả Nam Hải Ma Vực căn bản không hề có sức phản kháng, có một ít võ giả Toàn Đan nổi điên triển khai công kích với côn tu, nhưng mà công kích của bọn họ, ngay cả mặt ngoài của sợi râu cũng không cắt ra được. Võ giả Toàn Đan còn như thế, những võ giả Tiên Thiên, Hậu Thiên khác thì càng không cần phải nói, võ giả Tiên Thiên chỉ cần một lần quất tới là có thể giết chết một mảng lớn, mà võ giả Hậu Thiên lại bị năng lượng dư ba lan tới, đều chết tại đương trường. Từ sau khi Lâm Minh buông tha công kích trưởng lão Mệnh Vẫn, hiệu suất giết người của hắn tăng lên gấp bội! Mười mấy giây ngắn ngủi, đã có mấy trăm võ giả Nam Hải Ma Vực chết, thi thể nát như tương bay đầy trời. Người chết đều là lực lượng trung kiên của Nam Hải Ma Vực, mà tốc độ giết người của Lâm Minh quá khủng bố, khủng bố đến mức khiến cho Huyễn Vũ Thiếp đáy lòng phát lạnh, nàng từng tự mình điều khiển qua Cự Côn, tự nhiên biết độ khó khống chế râu côn công kích, đó lại chính là mấy ngàn sợi râu nha, mỗi một cái muốn khống chế đều tốn một phần tinh thần lực. Lúc trước Huyễn Vũ Thiếp khống chế tất cả sợi râu muốn đánh chết Lâm Minh đều đã vô cùng cố hết sức, càng đừng nói là giống như Lâm Minh bây giờ, khống chế mấy ngàn côn tu đuổi giết mấy ngàn người. Độ khó của nó, tuyệt đối phải khó hơn nàng mười mấy lần! Nhưng mà bây giờ, ở trong tay Lâm Minh, một màn khủng bố này lại đang diễn ra, mấy ngàn sợi râu côn, mỗi một sợi đều dài không thấy cuối, chủ động tìm kiếm mục tiêu công kích, công kích tinh chuẩn đến mức làm da đầu người ta run lên! Sao lại có năng lực khống chế khủng bố như thế? - Vì sao Lâm Minh có thể làm được điểm này? Tâm niệm Huyễn Vũ Thiếp nhanh quay ngược trở lại, tinh thần lực Lâm Minh mạnh tới mức nằm ngoài phạm vi lý giải của nàng, nàng không thể không thừa nhận, Cự Côn trên tay Lâm Minh phát huy ra uy lực, so với mình phải mạnh hơn mấy lần, điều này làm cho nàng vô cùng chán nản, đồng thời cũng sợ hãi vạn phần. Nàng mơ hồ có cảm giác, phát động chiến tranh Nam Hải, có lẽ là sai lầm lớn nhất Nam Hải Ma Vực, không bởi vì khác, đơn giản là bởi một mình Lâm Minh! Lúc này, ở tiểu thiên thế giới trong cơ thể Cự Côn, Lâm Minh làm được loại trình độ này kỳ thật cũng không khó như Huyễn Vũ Thiếp tưởng tượng, đồng thời khống chế mấy ngàn sợi râu quả thật phải tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, tuy nhiên tinh thần lực bản thân hắn đã vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm lại có Ma Quang phụ trợ, pháp môn khống chế Cự Côn càng thêm nhanh nhẹn, ba người cùng một chỗ, để hắn vô cùng thoải mái. Mặc cho võ giả Ma Vực trên không trung kêu thảm thiết như thế nào, Lâm Minh ra tay không chút lưỡng lự, giết những người này căn bản không cần lo lắng giết nhầm, những võ giả Ma Vực này đều được nhận định trong tương lai sẽ làm ác, hơn nữa bọn họ có thể tu luyện đến trình độ này, đã không biết thải bổ bao nhiêu tinh khí nguyên âm nữ nhân. Lúc trước ở Thất Huyền cốc, chỉ một cái Hợp Hoan đã gây tai họa cho nhiều nữ nhân như vậy, huống chi là Nam Hải Ma Vực. Tuy nhiên, những con cá con tôm nhỏ này cũng không phải là mục tiêu lần này Lâm Minh muốn đối phó nhất, mục tiêu hắn chân chính muốn đối phó chính là Mệnh Vẫn tầng bốn Huyễn Vô Cực. Quá trình võ giả nhân loại độ Mệnh Vẫn là quá trình thân thể sụp đổ, Toàn Đan vỡ vụn sau đó tổ trọng lại. Trước Mệnh Vẫn tầng ba chỉ có thân thể sụp đổ, còn lên Mệnh Vẫn tầng bốn thì thân thể và Toàn Đan cùng sụp đổ, quá trình này hung hiểm vạn phần, so với trước Mệnh Vẫn tầng ba càng thêm hung hiểm, chỉ cần hơi vô ý, bất kỳ một bộ phận nào trong thân thể hoặc Toàn Đan trọng tổ thất bại, đều khiến cho Mệnh Vẫn thất bại, thân tử hồn tử! Thời điểm bế quan độ Mệnh Vẫn tầng bốn, chính là thời điểm suy yếu nhất của Huyễn Vô Cực, thời điểm này chỉ cần tìm được Huyễn Vô Cực, có thể đánh hắn trọng thương hoặc giết chết hắn. Lâm Minh rất rõ, mình đánh không lại thời điểm Huyễn Vô Cực ở trạng thái toàn thịnh, một khi để đối phương độ Mệnh Vẫn tầng bốn thành công, như vậy hắn không có gì bất ngờ xảy ra là sẽ tổ chức một trận tổng tiến công cuối cùng, bất kể là mình hay là Thần Hoàng đảo đều rơi vào hiểm cảnh. Lâm Minh đương nhiên sẽ không ngồi yên nhìn tình huống này phát sinh, hắn phải thừa dịp Huyễn Vô Cực độ Mệnh Vẫn tầng bốn, tiên hạ thủ vi cường, nhưng Huyễn Vô Cực vô cùng giảo hoạt, ngay cả Tôn trưởng lão và Chu trưởng lão cũng căn bản không biết hắn bế quan ở đâu, điều này làm cho Lâm Minh căn bản không thể xuống tay. Tìm không thấy Huyễn Vô Cực, như vậy cũng chỉ có thể đối phó đồ tử đồ tôn của Huyễn Vô Cực, cho dù không thể bức được lão gia hỏa này ra, sau khi đánh tan Nam Hải Ma Vực, cũng khiến cho đối phương trong thời gian ngắn căn bản không tổ chức được phản kích quy mô lớn. - Vù vù vù! Mấy ngàn sợi râu giống như chọn người mà cắn xé, trong thời gian nửa nén nhang ngắn ngủi, chúng đã cắn nuốt hơn một ngàn sinh mệnh võ giả Ma Vực! Mà số lượng này vẫn còn tăng lên! Danh hào cự thú chiến tranh đệ nhất của Cự Côn cũng không phải là hư danh! Mặt nạ trưởng lão thấy một màn như vậy, mắt tí nữa nứt ra, nhưng mà hắn căn bản không đủ sức ngăn cản. - Lâm Minh, ngươi nhớ kỹ cho lão phu! Hét lớn một tiếng, lưu lại câu uy hiếp này, mặt nạ trưởng lão xoay người bay đi, hắn mặc kệ, cũng quản không được. Lâm Minh cũng không ngăn cản đối phương, cao thủ Mệnh Vẫn tầng hai, mặc dù hắn toàn lực ứng phó cũng rất khó lưu lại. Thời điểm này, tốc độ giết địch của Lâm Minh rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều, chủ yếu là phần lớn võ giả đã thoát khỏi phạm vi giết chóc của Cự Côn, chạy tới phạm vi an toàn. Bởi vì đám võ giả Nam Hải Ma Vực đều phân tán chạy trốn, cho dù Lâm Minh có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả lưu lại toàn bộ bọn họ. Tìm đúng một phương hướng võ giả tập trung lại, Lâm Minh lại đuổi theo ra ngoài trăm dặm, lại xử lý gần trăm tên võ giả Nam Hải Ma Vực, lần chiến đấu này rốt cuộc cũng tới giai đoạn cuối cùng. Một trận chiến này, võ giả Nam Hải Ma Vực nằm xuống hơn một ngàn người, có thể nói là cực kỳ thảm thiết. Trong đó bị chết nhiều nhất chính là võ giả Hậu Thiên, tốc độ của bọn họ chậm nhất, lực phòng ngự yếu nhất, dưới chân nguyên lưu động khủng bố, chỉ cần chạm vào bọn họ cũng mất mạng. Võ giả Toàn Đan kỳ tổn thất cũng không nhỏ, bởi vì bọn họ là đối tượng trọng điểm chiếu cố của Lâm Minh, kỳ thật đối với Cự Côn mà nói, giết võ giả Toàn Đan không khó hơn giết võ giả Tiên Thiên bao nhiêu, cũng vì vậy, Lâm Minh đương nhiên sẽ chọn giết hại kẻ lợi hại hơn. Ở giữa không trung, Mệnh Vẫn trưởng lão Nam Hải Ma Vực đều đã chạy thoát, sau khi Huyễn Vũ Thiếp lưu lại một câu độc địa cũng chạy trốn, biết rõ không làm gì được Lâm Minh còn hành động theo cảm tính thì chỉ là kẻ có bệnh. Điều này làm cho Lâm Minh có chút tiếc nuối, vốn muốn cùng Huyễn Vũ Thiếp hoặc mặt nạ trưởng lão chơi đùa một chút, thử hiệu quả đuổi giết cường giả Mệnh Vẫn tầng hai của Cự Côn xem rốt cuộc như thế nào. Toàn bộ Nam Hải Ma Vực vườn không nhà trống, mà Huyễn Vô Cực quả nhiên từ đầu tới cuối không xuất hiện. Lâm Minh không biết lão gia hỏa này rốt cuộc có nhìn thấy cảnh đẹp này không, nếu nhìn thấy vậy thì hắn có biểu tình gì, có phải sẽ tức giận sôi lên mà làm cho tấn công Mệnh Vẫn thất bại không? Lâm Minh nghĩ ác, bắt đầu chỉ huy Cự Côn thu thập tàn thi trên đảo. Chuẩn xác mà nói, là thu thập Tu Di giới. Tuy rằng nói với thân gia của Lâm Minh bây giờ đã sớm chướng mắt với tài phú những võ giả cấp thấp này, tuy nhiên tài phú một võ giả không đáng tiền nhưng mà một ngàn võ giả thì lại khác. Còn có dãy nhà Nam Hải Ma Vực, Lâm Minh cũng không tính buông tha, một lát nữa phải cướp sạch một phen.