Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 613
Lâm Minh dọc theo Đế Giả chi lộ đi tới từng bước, chung quanh cứ cách mười trượng là sẽ có một ngọn đèn. Ngọn lửa màu u lam im lặng cháy, hư vô mờ mịt.
- Cổ Vũ... Tuấn kiệt trẻ tuổi Cự Ma tộc chín ngàn năm trước, Linh Lung Thông Thiên tháp Phong Hào Tu La, ba mươi tuổi chết.
Sau khi Lâm Minh nhìn thấy một Đế Hoàng hỏa đăng mới, trong đầu tự nhiên hiện lên tên võ giả tương ứng ở phù điêu đui đèn.
Linh Lung Thông Thiên tháp cũng là một trong mười hai Thông Thiên tháp. Bởi vậy có thể thấy được, Đế Giả chi lộ này không chỉ bao gồm tuấn kiệt trẻ tuổi của Cực Tinh Thông Thiên tháp, cũng bao gồm mười một Thông Thiên tháp khác. Thậm chí có thể Đế Giả chi lộ của mười hai Thông Thiên tháp đều là cùng một con đường.
Ý chí đế giả ẩn chứa trong Đế Giả chi lộ thủy chung tràn ngập toàn bộ không gian, hơn nữa theo Lâm Minh vào sâu mà không ngừng tăng cường.
Phụt...
Sau khi Lâm Minh đi qua Đế Hoàng hỏa đăng của Cổ Vũ, đèn tự nhiên dập tắt. Một đường đi tới, Lâm Minh cứ đi qua một ngọn đèn, đèn sẽ tự nhiên dập tắt. Hắn đi qua mười ngọn đèn, đèn liền tắt mười ngọn.
- Tiểu Vũ, thiên chi kiêu nữ Yêu Tinh tộc ba ngàn năm trước, Vân Tiêu Thông Thiên tháp Phong Hào Tu La, ba mươi sáu tuổi ngã xuống. Khi ngã xuống, tu vi Yêu Vương ngũ tinh...
Lâm Minh nhìn thấy Đế Hoàng hỏa đăng thứ mười một, trong đầu hiện ra tư liệu về Tiểu Vũ.
Đi qua chỗ ngọn đèn này, đèn lại tắt.
Lâm Minh phát hiện võ giả hắn nhìn thấy trên đường gần như không ai sống quá bốn mươi tuổi. Toàn bộ là giữa đường ngã xuống, tu vi cao nhất chính là Yêu Vương ngũ tinh, lục tinh.
Lâm Minh xem qua sách tranh vô danh kia, trong đó võ giả phong hoàng xưng đế chiếm hầu hết. Chẳng lẽ đèn của cường giả cấp đế đều ở phía sau?
Lâm Minh nghĩ vậy, tiếp tục đi tới. Dần dần, hắn bắt đầu cảm giác được áp lực của ý chí đế giả càng ngày càng mạnh.
- Lâm Minh, cẩn thận!
- Hả?
Chính vào lúc Lâm Minh lại đi qua một Đế Hoàng hỏa đăng, trong đầu hắn đột nhiên truyền đến tiếng nói của Ma Quang.
Ngay sau đó giống như có một luồng sáng rọi từ trong ngọn đèn đó phát ra, đâm thẳng đến Lâm Minh.
Ầm!
Uy áp thật lớn ập tới tinh thần chi hải của Lâm Minh. Hắn nhướng mày, lui về sau một bước, lập tức vận chuyển Luân Hồi võ ý ngăn chặn luồng uy áp này xâm nhập.
Nhưng mà khoảnh khắc đó, thân thể hắn dường như tách khỏi linh hồn.
Chiến ý tràn ngập trong lòng hắn.
Luồng chiến ý này không phải của chính Lâm Minh mà là đến từ trong ngọn đèn kia.
Chiến trường đẫm máu, nơi giết chóc mênh mông vô bờ. Võ giả mặc chiến giáp chém giết bừa bãi. Lâm Minh thân ở trong đó, có thể rõ ràng cảm giác được sát khí ngập trời ở sa trường.
- Đây là...
Cảm giác đến chỗ này đột nhiên biến mất, chỉ nghe “phù” một tiếng, đèn tắt!
Đã xong rồi?
Lâm Minh nhìn về phía ngọn đèn kia, phù điêu trên đui đèn Lâm Minh cũng có ấn tượng. Người này tên là Trường Quân, là một cường giả chuẩn đế. Khi còn sống tao nhã tài hoa, thế nhưng ngã xuống quá sớm, lúc chết cách cường giả cấp đế chỉ một bước.
Vừa rồi là...
- Lâm Minh, vừa rồi ngươi chịu đựng chính là Chiến Linh võ giả trước mắt này để lại sau khi chết. Những ngọn đèn bên cạnh Đế Giả chi lộ này ẩn chứa ý chí cường giả để lại sau khi chết.
Lâm Minh một đường đi tới, trải qua mười mấy ngọn đèn, cường độ ý chí ẩn chứa trong đó đều rất nhỏ. Nhưng mà vừa rồi khi trải qua chỗ Trường Quân lại cảm nhận được một luồng ý chí mênh mông, vọt thẳng tinh thần chi hải của hắn. Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Minh lùi sau một bước.
- Lâm Minh, ta nhớ ra rồi. Nửa đoạn trước của Đế Giả chi lộ này chính là chịu đựng khảo nghiệm của ý chí đế giả. Mười mấy ngọn đèn ngươi trải qua lúc trước, thực lực những võ giả này khi còn sống không mạnh, căn bản chưa thành tựu ý chí đế giả, cho nên ngươi có thể dễ dàng đi qua. Mà kế tiếp, sẽ càng ngày càng khó.
- Đế Giả chi lộ này chính là do vô số ý chí của cường giả cấp đế trải ra, có thể chịu đựng luồng ý chí này, ngươi có thể đi được càng sâu!
- Ta biết rồi.
Lâm Minh nhìn thoáng qua đường đã đi, hiển nhiên sau khi chịu đựng được ý chí của một võ giả, đại biểu đèn của người đó sẽ tự nhiên dập tắt.
Cái tiếp theo...
Ánh mắt Lâm Minh tập trung trên ngọn đèn phía trước, hắn bất ngờ phát hiện ngọn đèn này cháy mạnh hơn nhiều so với đèn trước đó, ngọn lửa cao hơn gấp đôi. Chuẩn xác mà nói, từ sau ngọn đèn này, đèn về sau càng ngày càng cháy mạnh. Cũng tượng trưng cho ý chí đế giả ẩn chứa trong đó càng ngày càng mạnh!
Lần này Lâm Minh sớm có chuẩn bị, hắn hít sâu một hơi, đem ý thức điều tiết đến trạng thái Không Linh, đồng thời vận chuyển Luân Hồi võ ý đi về phía sâu trong của Đế Giả chi lộ.
Trong khoảnh khắc trải qua Đế Hoàng hỏa đăng này, Lâm Minh chỉ cảm thấy một luồng uy áp khổng lồ chụp xuống, cường đại hơn so với uy áp trước đó.
Sát!
Sát!
Lâm Minh dường như trong nháy mắt linh hồn tách khỏi thân thể, đi vào trong một không gian hoàn toàn độc lập. Một con ác ma thân cao một trượng tay cầm một cái rìu lớn vồ giết về phía mình.
Chỉ có mẽ ngoài!
Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, công kích của đối phương nhìn như thế tới hung hăng kỳ thật trăm ngàn chỗ hở, tốc độ lại chậm căn bản không lọt vào mắt hắn.
Hắn hơi hơi lùi sau một bước, Tử Huyễn thương vào tay, đang muốn một thương Truy Điện kết thúc ác ma này. Nhưng mà đúng vào lúc này trong lòng Lâm Minh kinh hãi.
Hắn đừng nói là phát ra Truy Điện, ngay cả xuất thương đều thong thả vô cùng. Loại cảm giác này quả thật giống như là Lâm Minh trở lại Luyện Thể kỳ. Sau khi quen tốc độ công kích cực hạn và lực lượng cường đại, khiến hắn mất đi hết thảy, vô cùng không thích ứng.
- Làm sao lại vậy?
Mắt thấy một rìu này bổ tới, Lâm Minh đồng tử co rút lại, Kim Bằng Phá Hư!
Lâm Minh lùi nhanh ra sau, nhưng mà tốc độ của hắn lại chỉ có một phần mấy chục lúc đỉnh nhất.
Quá chậm!
Xịch!
Lâm Minh trơ mắt nhìn thanh rìu máu đó chém vào cơ thể mình, chặt đứt ngang hông!
Đau đớn kịch liệt dường như phát ra từ sâu trong linh hồn, khoảnh khắc đó cảm giác của cái chết là chân thật như thế!
Lâm Minh từ sau khi tu võ, mấy lần đối mặt hiểm cảnh gần như tử vong, nhưng mà đều chỉ là gần như mà thôi. Chưa từng có giống như ngày hôm nay, mắt thấy người khác sống sờ sờ bổ ra làm hai nửa!
Máu tươi phun ra, Lâm Minh mặt vặn vẹo, một cảm giác tử vong lan tràn hướng linh hồn chi hải của hắn.
Luân Hồi võ ý!
Rắc!
Lâm Minh mạnh mẽ phá nát đám khí đen tượng trưng tử vong kia!
- Hết thảy chỉ là ảo giác! Ta tập võ thời gian gần tám năm, võ đạo chi tâm đã qua nhiều rèn luyện, lại há là một ảo giác có thể diệt sát!
Trong đầu Lâm Minh hiện lên ý niệm này, khoảnh khắc đó hắn cảm giác trong thân thể dường như trống rỗng xuất hiện một luồng sức mạnh, cường đại hơn trước mấy lần.
Thân thể bị chặt đứt của hắn trống rỗng trọng tổ. Lâm Minh tay cầm Tử Huyễn thương, một thương đâm ra!
Truy Điện!
Chung quanh Tử Huyễn thương lóe lên hồ quang mảnh khảnh. Hồ quang này quá mỏng manh, thế cho nên một thương này của hắn vẫn không thể dùng ra Truy Điện.
- Lực lượng của ta bị suy yếu chín mươi chín phần trăm!
Lâm Minh đã thật lâu chưa cảm thụ loại cảm giác vô lực này, cho dù là vừa rồi hắn cảm giác lực lượng thân thể chợt tăng cường cũng chỉ phát ra một đòn vô lực như thế mà thôi.
Uy nhiên khiến Lâm Minh ngoài ý muốn chính là, hư ảnh ác ma tay cầm rìu máu kia dường như trong một đòn vừa rồi tiêu hao hết toàn bộ sức lực. Nó lại bị một thương vô lực như thế của Lâm Minh đâm trúng thân thể, kêu thảm một tiếng hóa thành một bãi máu sền sệt.
Ảo cảnh biến mất, Lâm Minh về tới Đế Giả chi lộ, hắn vẫn đứng trên đường, mà Đế Hoàng hỏa đăng trước mắt đã dập tắt.
Thông qua!
Lâm Minh cảm giác sau lưng mình đều là mồ hôi lạnh, ảo giác vừa rồi thật sự quá chân thật, hắn quả thật có cảm giác khoảnh khắc đó mình đã chết.
Đau đớn bị rìu chém đứt thân thể kia xâm nhập linh hồn, dường như linh hồn bị đau đớn xé rách. Lâm Minh có thể khẳng định, dù thật sự hắn bị chém eo cũng tuyệt đối sẽ không đau như vậy.
- Vừa rồi là chiến đấu giữa ý chí sao?
Lâm Minh hỏi.
- Không sai, chính là chiến đấu giữa ý chí. Ngươi cảm giác thực lực bị suy yếu chín mươi chín phần trăm là bởi vì ý chí của ngươi còn chưa thành hình, càng đừng nói ngưng tụ Chiến Linh. Cho nên, trong thế giới ý chí, ngươi kỳ thật vẫn là một người yếu!
- Quả là yếu!
Lâm Minh gật đầu. Kẻ địch ác ma vừa rồi hắn đối mặt quả thật yếu đến rối tinh rối mù, ra chiêu chậm, chiêu thức vô lực, chỉ có mẽ ngoài. Nhưng chính là đối mặt với một tên bình thường Lâm Minh một thương đập chết như vậy, mình không ngờ bị nó chém eo vào hiệp thứ nhất, không phải yếu thì là gì?
Ma Quang cười hắc hắc, lắc đầu nói:
- Ta nói ngươi là người yếu là tương đối với ý chí đế giả mà nói thôi. Kỳ thật ngươi nào có yếu, ngươi đã phi thường biến thái. Ngươi có biết, chín mươi chín phần trăm võ giả lần đầu tiên đối mặt ý chí công kích căn bản đều không thể đánh trả, thậm chí động đều không thể động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích của địch bổ nát thân thể của bọn họ. Đây còn là nói thiên tài đỉnh cấp, võ giả bình thường lại càng không cần phải nói, bọn họ căn bản là không có tư cách tiếp nhận loại thí luyện này. Bởi vì vừa tới là tinh thần chi hải của bọn họ sẽ bị ý chí đế giả nghiền nát!
- Ồ?
Lâm Minh hơi ngạc nhiên. Quả thật, ý chí của hắn một mực là điểm đáng kiêu ngạo của hắn. Nếu nói thiên phú của hắn tốt ở chỗ nào, ý chí của hắn tuyệt đối có thể xếp thứ nhất, ngộ tính thứ hai, tư chất thứ ba.
- Hắc hắc! Tiểu tử, bản thánh khó được khen người một lần, sao ngươi phản ứng lạnh nhạt như thế? Ngươi mới Tiên Thiên Chí Cực, võ giả khác thường thường là Toàn Đan, Ma Vương, Yêu Vương. Người ngộ tính kém một chút thậm chí võ giả Mệnh Vẫn còn không bằng ngươi.
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lâm Minh lắc đầu, hắn một đường đi tới kiến thức được quá nhiều, hắn rất rõ ràng mình chẳng qua chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng. Khác biệt lớn nhất giữa hắn và những con ếch ngồi đáy giếng khác chính là hắn sớm biết thế giới bên ngoài rộng lớn cỡ nào.
- Trận chiến ta trải qua vừa rồi, ý chí lực dường như được ma luyện, trở nên mạnh hơn.
Trong nháy mắt vừa rồi Lâm Minh khám phá ảo cảnh, hắn cảm giác một luồng lực lượng tràn vào trong ý chí của hắn, khiến hắn cường đại hơn nhiều. Hiện tại tuy rằng đã rời khỏi ảo cảnh, luồng lực lượng này lại vẫn giữ lại trong ý chí của hắn, vĩnh cửu trở thành một bộ phận lực lượng của hắn.
- Đương nhiên, đây chính là chỗ lợi hại của Đế Giả chi lộ. Nó có thể ma luyện ý chí của ngươi. Nếu như ngươi có thể chịu đựng, ngươi thậm chí có thể ngưng tụ Chiến Linh của riêng mình!
Ma Quang nói:
- Đến lúc đó, ngươi ở trong thế giới ý chí sẽ không cảm giác mình vô lực, thậm chí có khả năng cường đại hơn chính mình ở trạng thái hiện thực!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
81 chương
261 chương
115 chương
13 chương
28 chương
32 chương