Lâm Minh cùng Cầm Vô Tâm giao thủ, khiến cho người xem sôi trào lên, Cầm Vô Tâm chính là nhân vật nhân khí của Thất Huyền cốc, trong bảy đại đệ tử thân truyền chỉ có hai nữ tử, Cầm Vô Tâm cùng Huyễn Tiểu Điệp. Cùng Huyễn Tiểu Điệp khéo léo đẹp đẽ, thoạt nhìn giống như là hài tử không có lớn lên, Cầm Vô Tâm vóc người cao ngất yểu điệu càng được hoan nghênh, rất nhiều đệ tử Thất Huyền cốc đã coi Cầm Vô Tâm là tình nhân trong mộng. - Cầm Vô Tâm, đệ tử Cầm tông, xin chỉ giáo. Cầm Vô Tâm đứng yên ở trên lôi đài, một bộ bạch y, thân hình nổi bật, bởi vì Cầm tâm đại thành, trên người nàng có loại khí chất khinh linh nói không ra lời. Thong dong gỡ cầm dài trên lưng xuống, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, cầm dài liền trôi lơ lửng ở không trung, phảng phất giống như đặt ở trên một tòa thạch đài không nhìn thấy. Tiếng hoan hô của người xem cổ vũ cho Cầm Vô Tâm kéo dài như thủy triều, xong Cầm Vô Tâm chẳng qua là tĩnh tọa khảy đàn, căn bản không bị ảnh hưởng chút nào. - Lâm Minh, Thiên Vận quốc, xin chỉ giáo. Trước tiên Lâm Minh thúc giục Thanh Thương chân nguyên hộ thể, đối với thủ đoạn công kích của Cầm tông, Lâm Minh biết rất ít, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn. Theo người trọng tài tuyên bố tranh tài bắt đầu, mười ngón tay của Cầm Vô Tâm động liên tục, một khúc Tử Thanh Tân như Cao Sơn Lưu Thủy theo dây cầm chảy xuôi đi ra ngoài, khúc âm mềm nhẹ, xong Lâm Minh lại cảm thấy nhiều tia chân nguyên ẩn chứa trong khúc âm, chấn động cả sân khấu tỷ võ. Mặc dù Lâm Minh có lòng tin đối với mình, nhưng hắn cũng sẽ không mặc cho Cầm Vô Tâm khảy tiếng đàn cổ quái như vậy, nhưng hắn rõ ràng nhớ được, thời điểm chiến đấu ở vòng thứ nhất, Cầm Vô Tâm chẳng qua là tùy ý nhấn mấy cái dây cầm, vòng phòng hộ Thổ hệ của Tĩnh Thiền Ngọc giống như pha lê đông lạnh vỡ tung thành bã vụn, mà Cầm Vô Tâm lại một chút chân nguyên cũng không có tràn tới, thế cho nên Tĩnh Thiền Ngọc thậm chí không biết Cầm Vô Tâm công kích thế nào. Thiếu nữ Cầm tông này, tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ, chỉ là bởi vì nàng trời sinh tính đạm bạc điệu thấp, cho nên đến hiện tại mới có thể không hiện sơn thủy. Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương ngang dọc, Lâm Minh đâm ra một thương, nhắm thẳng vào bộ ngực Cầm Vô Tâm. Thanh Thương chân nguyên gào thét, Chân Long sinh sôi không ngừng, lực chấn động của Luyện Lực Như Tơ lẫn tạp, hai cỗ lực lượng chồng lên, khiến cho một thương nhìn như bình thường này của Lâm Minh cực kỳ khó ngăn cản, cho dù là Khương Lan Kiếm ở chỗ này, muốn đón lấy cũng phải hao phí tay chân một phen. Ngón tay Cầm Vô Tâm vừa chuyển, ngón út vén lên một dây cầm, đột nhiên buông tay. Một đạo âm ba không nhìn thấy như mũi tên bay vụt đi ra ngoài. Đụng vào phía trên mũi thương của Lâm Minh! Chi!! Lâm Minh chỉ cảm thấy một cỗ chân nguyên chấn động với tần suất cao chui vào bên trong Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương của hắn, kịch liệt đụng thẳng vào Thanh Thương chân nguyên của hắn. Hai thứ đều hàm chứa lực chấn động cường đại, sau khi đụng nhau, tiếng rít chói tai vang lên, giống như lợi đao xẹt qua pha lê. Màn sáng thủ hộ cũng không ngăn cách thanh âm, thế cho nên rất nhiều đệ tử tu vi yếu chung quanh không thể không bưng kín lỗ tai, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau. - Ừm? Một âm phù liền tiếp nhận một thương của ta? Lâm Minh hơi kinh hãi, lúc này, Thanh Thương chân nguyên ẩn chứa trong Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương mặc dù không có bị đánh tan. Nhưng là lực chấn động đã bị triệt tiêu, một thương này mặc dù tiếp tục đâm xuống cũng không có được lực công kích lúc trước, trừ phi Lâm Minh tụ lực đâm nữa. Cầm Vô Tâm chẳng qua là bắn ra một đạo âm ba. Thế nhưng có thể đỡ được công kích của mình. Loại thủ pháp hóa giải này, nếu so với Khương Lan Kiếm thong dong hơn nhiều lắm! Song Lâm Minh lại rõ ràng Cầm Vô Tâm có thể làm được điểm này, cũng không phải bởi vì thực lực Cầm Vô Tâm mạnh hơn so với Khương Lan Kiếm, mà là bởi vì trong âm ba của nàng hàm chứa chấn động. Cùng Luyện Lực Như Tơ có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu! Âm ba thật ra thì chính là chấn động không khí, quán chú chân nguyên ở trong âm ba, chân nguyên tự nhiên sẽ theo âm ba chấn động cùng nhau, hơn nữa tần số chấn động có thể tùy ý thay đổi theo âm ba cao thấp. - Thanh Thương chân nguyên của ta không có thua, nhưng là Luyện Lực Như Tơ lại bại bởi lực chấn động của Cầm Vô Tâm! Âm phù của Cầm Vô Tâm đánh không tiêu tan, Thanh Thương chân nguyên sinh sôi không ngừng, nhưng chấn động có thể triệt tiêu Thanh Thương chân nguyên, điều này làm cho Lâm Minh âm thầm kinh hãi, Luyện Lực Như Tơ do đại năng ở Thần Vực truyền xuống có không ít bộ phận thiếu thốn, Lâm Minh là thông qua tìm hiểu Phấn Thân Toái Cốt quyền mới tự mình hoàn thiện thôi diễn phương pháp tu luyện Luyện Lực Như Tơ, hơn nửa năm này cảnh giới tiến triển cực kỳ chậm chạp. Hôm nay, Luyện Lực Như Tơ nhưng lại bại bởi chấn động tiếng đàn của Cầm Vô Tâm. Người xem tại chỗ thấy một âm phù của Cầm Vô Tâm bức lui Lâm Minh, nhất thời khí thế tăng mạnh, rất nhiều người ủng hộ Cầm Vô Tâm liều mạng hô cố lên để trợ uy cho Cầm Vô Tâm, kỳ vọng nàng có thể đình chỉ Lâm Minh thắng liên tiếp. Cầm Vô Tâm đối với thanh âm kêu to hỗn loạn của người xem phía trên mắt điếc tai ngơ, mới vừa rồi giao thủ ngắn ngủi, nàng cũng là khe khẽ kinh ngạc, chấn động tiếng đàn của nàng từ trước mọi việc đều thuận lợi, chấn động tiếng đàn có thể xuyên thấu phòng ngự, phá hư bản chất, Cầm Vô Tâm ban đầu đi ra ngoài lịch lãm Cầm tâm, gặp phải rất nhiều hung thú cao cấp toàn thân mặc giáp, phòng ngự cường đại, nàng chỉ cần một âm phù là có thể dễ dàng đánh chết. Nhưng là hiện tại, một tiếng đàn đánh vào bên trong trường thương của Lâm Minh, thế nhưng không thể chấn động chân nguyên của đối phương, chẳng qua là miễn cưỡng triệt tiêu công kích của đối phương mà thôi, chẳng trách Khương Lan Kiếm cũng sẽ thua ở trên tay hắn. Cánh tay áo của Cầm Vô Tâm nhẹ nhàng giương lên, một đoạn thanh âm phát ra từ phía trên dây cầm, thẳng đánh về Lâm Minh. Âm ba công kích, vô hình vô chất, đợi nghe được thanh âm, cũng đã bị đánh trúng! Lần đầu tiên đối mặt với loại công kích vô hình này, Lâm Minh cũng là ứng phó không kịp, Thanh Thương chân nguyên bên ngoài cơ thể kịch liệt kích động, kêu lên một tiếng đau đớn, liền lùi lại mấy bước, khí huyết trong cơ thể quay cuồng một trận. - Công kích thật quỷ dị! Nếu như không phải là Thanh Thương chân nguyên hộ thể, chân nguyên bao bọc bình thường, sợ rằng chỉ cần một âm phù cũng sẽ bị đánh nát! Tuy nhiên cho dù là Thanh Thương chân nguyên, trong khoảng thời gian ngắn cũng nhiều nhất chỉ thừa nhận hai ba lần công kích, nhiều hơn nữa sẽ vỡ, đến lúc đó, Lâm Minh sẽ phải trực tiếp đối mặt với âm ba công kích của Cầm Vô Tâm. Mặc dù Lâm Minh cường hãn, nhưng cường hãn nữa cũng không bằng hung thú cao cấp, ngay cả hung thú cao cấp bại lộ dưới âm ba công kích cũng sẽ nứt vỡ, Lâm Minh mất đi chân nguyên hộ thể, kết quả có thể nghĩ. Đôi mi thanh tú của Cầm Vô Tâm cau lại, một đạo thanh âm lại bị Lâm Minh đón nhận như không có chuyện gì xảy ra, lực phòng ngự của đối phương cường đại vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng. Mười ngón tay động liên tục, theo cử động ngón tay của nàng, thanh âm liên tiếp gào thét ra, tất cả đều là công kích vô hình vô chất! Thấy một màn như vậy, ngay cả tuyển thủ khu Âu Dương Minh mí mắt cũng nhảy lên, thủ đoạn công kích của Cầm tông hết sức quỷ dị, cho dù đổi lại là hắn ở trên lôi đài đối mặt Cầm Vô Tâm, dưới tình huống như vậy cũng là vô cùng nhức đầu, công kích vô hình vô chất, khó có thể né tránh, hơn nữa một đạo âm ba tùy ý cũng hàm chứa lực công kích cường đại, bị đánh trúng thì ngũ tạng lục phủ dường như cũng bị chấn nát. Bản thân ta muốn nhìn xem Lâm Minh sẽ ứng đối như thế nào? Lúc này chẳng những Âu Dương Minh muốn biết, trưởng lão Thất Huyền cốc đang ở trên đại điện nhìn Lâm Minh, mong đợi ứng đối của hắn như thế nào, rất hiển nhiên, Lâm Minh là lần đầu tiên đối mặt với đối thủ là Cầm tông, nếu không mới vừa rồi đối mặt với công kích của Cầm Vô Tâm, hắn sẽ không có bất kỳ phản ứng nào liền trúng chiêu. Ở bên trong đại điện, một lão ẩu vẻ mặt tươi cười, nàng là tông chủ Cầm tông, cũng là sư phụ Cầm Vô Tâm. Mấy năm này, danh tiếng Khương Lan Kiếm quá mạnh, hoàn toàn lấn át những thân truyền đệ tử khác, được gọi là đệ nhất thiên tài gần trăm năm nay của Kiếm tông. Khương Lan Kiếm là thiên tài không giả, nhưng Cầm Vô Tâm chẳng phải cũng là thiên tài hiếm thấy của Cầm tông sao, chỉ là bởi vì hàng năm nàng lịch lãm Cầm tâm ở thâm cư u cốc, không muốn người biết thôi, mười tám tuổi Cầm tâm đại thành, ở trong lịch sử Cầm tông chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đinh đinh đinh đinh! Tiếng đàn trong trẻo như nước suối qua tảng đá, châu lạc khay ngọc, Lâm Minh đã lĩnh giáo âm ba công kích một lần, lần thứ hai há lại sẽ thua thiệt lần nữa. Linh hồn lực cường đại thẩm thấu đến bên trong không khí, Phong chi ý cảnh mở ra! Âm ba công kích dù sao cũng là thanh âm, mà thanh âm cần thông qua không khí để truyền chấn động lại, Lâm Minh đem cảm giác dung nhập vào trong gió, thông qua gió truyền tin tức lại, nhạy cảm nắm những sát ý giấu giếm ở trong không khí kia trong tay. Khi âm ba đánh tới trong nháy mắt, Lâm Minh động, Bạo Vũ Lê Hoa! Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương sáp nhập vào Phong chi ý cảnh, tốc độ so với trước tăng thêm mấy lần! Một đám âm phù, bị Lâm Minh chính xác đâm thành mảnh nhỏ. - Ừm? Các trưởng lão luôn luôn chú ý trường thi đấu, trong ánh mắt cũng lộ ra thần sắc không thể tin, thanh âm công kích vô hình vô chất, đại đa số võ giả đối mặt với võ giả lấy thanh âm làm vũ khí, đều chỉ có thể không tiếc trả giá để có được khoảng cách gần đối phương hơn, gần người vật lộn, nếu như có thể một hơi vọt tới bên cạnh bọn họ, tựu căn bản thắng, dù sao võ giả thanh âm có rất ít khả năng cận chiến. Nếu như khoảng cách so với võ giả thanh âm rất xa, hoặc là một vị phòng thủ thì cơ bản cũng là chờ đến thua, bởi vì khó có thể nhận thấy được quỹ tích của thanh âm công kích! Hiện tại mắt thấy Lâm Minh ở trên lôi đài, mỗi một thương cũng chính xác đánh nát một âm phù, không bỏ sót một cái nào, tất cả mọi người tại chỗ nghẹn họng nhìn trân trối. Hơn nữa những nữ đệ tử Cầm tông kia, vẻ mặt lại càng giống như gặp quỷ, Cầm Vô Tâm mạnh bao nhiêu các nàng rõ ràng, dĩ nhiên Lâm Minh cũng không yếu, nếu như Lâm Minh một hơi giết tới bên người Cầm Vô Tâm, đánh bại Cầm Vô Tâm, các nàng cũng sẽ không quá mức kinh ngạc, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương không có ý tứ gần người, mà là một mặt ngăn cản công kích của Cầm Vô Tâm. Các nàng gia nhập Cầm tông nhiều năm như vậy, lại chưa từng thấy đệ tử Cầm tông chiến đấu đánh cho thành cái bộ dáng này, Lâm Minh này chẳng lẽ là con dơi sao? - Thanh âm công kích vô hình vô chất, Lâm Minh là bắt được công kích của Cầm Vô Tâm như thế nào? Một trưởng lão bất khả tư nghị hỏi. - Phong chi ý cảnh! Sử Tông Thiên chậm rãi mở miệng: - Thanh âm phải thông qua gió để truyền lại, Lâm Minh thông qua Phong chi ý cảnh bắt được mỗi một đạo âm phù, rồi sau đó nhanh chóng làm ra phản ứng, tuy nhiên muốn làm được điểm này, phải có linh hồn lực cường đại làm trụ cột, ở bên trong các đệ tử ở đây, có thể làm được điểm này, sợ rằng chỉ có Lâm Minh. Sử Tông Thiên nói không sai, mặc dù Khương Lan Kiếm cũng không có bản lãnh này, mặc dù hắn cũng tinh thông Phong chi ý cảnh, nhưng là bàn về linh hồn lực, hắn quá yếu, căn bản không cách nào đem đại lượng linh hồn lực dọc theo người đi vào trong gió, cảm giác luật động của gió. - Người trong cuộc giả vờ không biết, Lâm Minh này cũng không biết đang suy nghĩ gì? Nếu có thể ngăn âm ba công kích, tại sao hắn không vọt tới bên người Cầm Vô Tâm cận thân chiến đấu? Một trưởng lão khẽ lắc đầu, nghĩ thầm Lâm Minh đại khái là lần đầu tiên đối mặt với võ giả Cầm tông, hơn nữa kinh nghiệm tác chiến thiếu sót, cho nên không nghĩ tới điểm này. Sử Tông Thiên trầm mặc không nói, Lâm Minh quả thật trẻ tuổi, nhưng vì vậy mà cho là kinh nghiệm tác chiến của hắn thiếu sót tựu sai lầm rồi, Lâm Minh có thể trong nháy mắt nghĩ đến kết hợp dùng Phong chi ý cảnh cùng linh hồn lực phá giải tiếng đàn công kích tựu có thể nói rõ vấn đề. Lâm Minh sẽ buông tha cơ hội công kích gần người, tất nhiên có ý định khác.