Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 2380
Lâm Minh cất ma phương, bỏ đi lực tràng hồng mông ngăn cách dòm ngó:
- Tóm lại cẩn thận với mọi thứ.
Khi Lâm Minh rút đi lực tràng hồng mông chợt nghe bên ngoài có tiếng gầm đinh tai nhức óc.
- Grao grao grao grao!
Tiếng gầm rống vang vọng trong không gian làm màng tai người ù đặc.
Một thanh âm điên cuồng vang lên:
- Ha ha ha! Có món ngon đưa lên cửa kìa!
Thanh âm nói tiếng Thâm Uyên thượng cổ, nếu Lâm Minh không nhờ lúc trước đọc nhiều ký ức của Hoang sẽ không nghe hiểu.
- Cái gì?!
Lâm Minh giật nảy mình. Hắn cứ cho rằng đế giả Ác Ma thượng cổ nơi này chết hết rồi, không ngờ còn có tiếng gầm rống bạo ngược như vậy.
Lâm Minh cầm Ám Long thương, hắn thấy tòa tháp đen mười hai tầng gần đó lóe ánh sáng đen thui.
Két két két két két!
Vang tiếng nổ điếc tai, cánh cửa to tháp đen rung rinh.
93c cánh cửa đen vang lên rào rạo là sợi xích thô to ma sát, như có cự thú tiền sử bị xiềng xích khóa lại muốn xông ra khỏi cánh cửa.
- Là đế vương tộc Ác Ma thượng cổ sao?
Lâm Minh nhìn cánh cửa háp đen chấn động mãnh liệt, xung lực to lớn ngang ngửa tinh thần va chạm lần lượt đập vào cửa tháp đen. Chấn động càng lúc càng mãnh liệt như sắp há cửa lao ra.
Nhưng chớp mắt hoa văn trên cánh cửa phù điêu Ác Ma sáng lên, con mắt phù điêu Ác Ma lóe tia sáng đỏ máu, phù văn rậm rạp nổi trên phù điêu.
Tiếp theo đằng sau cánh cửa vang tiếng hét thảm.
- A!
Dường như đế giả Ác Ma thượng cổ bị trấn áp đau đớn, vùng vẫy kịch liệt, gầm rống. Phù văn trên cửa lớn lại lấp lóe, tiếng gầm gừ yếu đi, biến thành tiếng chửi mắng giận dữ. Qua một lát mắng chửi cũng không còn tòa tháp đen yên lặng lại như không có chuyện gì xảy ra.
Nốt nhạc đệm này làm tim Lâm Minh giật thót, hắn nhìn chằm chằm phù điêu Ác Ma trên cánh cửa, lòng sinh ra cảm giác kỳ dị.
Phong cách phù điêu Ác Ma , kiểu điêu khắc giống y như cái Lâm Minh thấy trong hang động ngầm.
Khác biệt duy nhất là phù điêu Ác Ma hang động ngầm miệng ngậm quan tài thanh đồng, phù điêu Ác Ma trên cửa lớn tháp đen thì miệng ngậm kiếm Ác Ma .
Tháp đen và hang động ngầm, cùng là phù điêu Ác Ma . Một cái dùng đẻ tế tự ma cốt, cái khác là khóa lại Ác Ma .
Tình cảnh thế này sao không làm người ta liên tưởng?
Lâm Minh luôn nhìn phù điêu Ác Ma chằm chằm, không quay đầu hỏi Thánh Mỹ:
- Nàng nghĩ đến cái gì?
Thánh Mỹ đáp:
- Nghĩ rất nhiều nhưng đều không phải chuyện ốt.
Cổ quan thanh động đong đầy máu, Ác Ma bị nhốt trong tháp đen, những sự vật này khiến Thánh Mỹ như thấy máu tươi, dữ tợn giấu trong bogsn tối.
Đây không phải lần đầu tiên Mộ Ma Thần mở ra, nhưng mấy thứ này không được ghi lại trong ngọc giản Mộ Ma Thần, mãi khi bọn họ đến sâu trong Mộ Ma Thần mới thấy những cảnh tượng này.
- Đi tiếp đi, đã đến đây rồi. Tuy nơi này toàn chôn ma đế tuyệt thế thời đại thượng cổ nhưng dù sao chỉ có tàn hồn, dù gặp phải một vài tránh thoát trói buộc thì chúng ta có thể chiến một trận.
Lâm Minh đã không như xưa, hắn không phải thiên tài hậu bối nữa mà là nhân vật đứng trên tầng cao nhất vũ trụ.
Dù là ma đế thượng cổ cũng không thể vượt qua Chân Thần đi.
Cho dù là cực hạn Chân Thần, chết đi nhiều năm, một lũ tàn hồn và thân tàn có thể giữ lại thực lực có han. Lâm Minh hoàn toàn tự tin có thể đánh bại được.
Lâm Minh, Thánh Mỹ tiến lên trước, hai bên đường các ma tháp san sát nhau.
Có ma tháp cực kỳ yên tĩnh, còn toát ra hơi thở tĩnh lặng, như ngôi mộ cổ xưa.
Nhưng có ma tháp khiLâm Minh, Thánh Mỹ tới gần liền phát ra tiếng gầm rống.
- Thịt, máu thịt tươi!
- Cho ta! Cho ta! Cho ta!
Đó là thanh âm như thế nào? Điên cuồng, trống rỗng, tuyệt vọng, tràn ngập lệ khí. Cái này không giống thanh âm cường giả tuyệt thế thượng cổ mà như quỷ đói hoàn toàn phát điên, thân thể mục nát chảy mủ.
Trong ấn tượng của Lâm Minh thì những cường giả tuyệt thế thượng cổ cho dù thuộc tộc Ác Ma tàn nhẫn cuồng bạo nhưng khi có lực lượng tuyệt đối sẽ thể hiện ra khí thế đại đế, sẽ không như quỷ đói, gia sức.
Có lẽ bị nhốt trong háp đen không phải đế giả tộc Ác Ma thượng cổ mà là một vài linh hồn tà ác, sa đọa.
Trong lòng Lâm Minh nảy lên ý nghĩ này, đây chỉ là suy đoán của hắn.
Các dấu vết trong Mộ Ma Thần làm lòng Lâm Minh có sự phỏng đoán. Những suy đoán này có phải là thật hay không phải thấy tận mắt mới biết.
Lâm Minh chợt thấy Thánh Mỹ bước chậm một chút, hắn quay đầu lại nhìn sắc mặt nàng kỳ dị.
- A? Làm sao vậy?
Phản ứng của Thánh Mỹ khiến Lâm Minh sửng sốt. Tuy trong hang ngầm lòng đất này khắp nơi tràn ngập lực tràng đế giả, uy áp linh hồn nhưng với tu vi của Thánh Mỹ không đến mức không chịu nổi.
- Hơi . . . Kỳ lạ, vừa rồi ta đột nhiên cảm thấy hồn hải bị cái gì xúc động một chút, giống như bị triệu hoán, nhưng cảm giác kỹ lại thì không có gì hết.
Tay Thánh Mỹ siết ngực cẩn thận cảm giác bốn phía, nhưng cảm giác đó đã biến mất.
Khoảnh khắc vừa rồi hồn hải xúc động rất nhẹ nhưng hồn lực của Thánh Mỹ đã cường đại đến trình độ này, sẽ không cảm giác sai, nó thật sự xảy ra.
Lâm Minh thầm kinh ngạc, nhưng không nghĩ ra được gì:
- Xcú động hồn hải của nàng?
- Thôi, đi tiếp đi. Lần sau nếu có cảm giác này thì ta sẽ phát hiện nhiều tin tức hơn.
Thánh Mỹ đang nói thì sương khói phía trước chấn động nhẹ. Sương khói tách ra, một bóng đen chậm rãi xuất hiện. Đó là quai vật như bạch tuộc, có sáu cái vòi thô to, người mềm nhũn ẩm ướt, da toàn thân lấm tấm màu lục.
Quái vật rống to:
- Gru!!!
Quái vật nhe răng dày đặc sắc nhọn:
- Lại có vật sống, mấy tên đến trước tiếc rằng ta không giành được, lần này các ngươi là của ta!
Quái vật nói tiếng Thâm Uyên cổ, mắt tròn màu xanh đậm nhìn Thánh Mỹ chằm chằm, nó chảy nướcm iếng nói:
- Còn là nữ nhân huyết mạch tinh thuần, thức ăn ngon nhất, ha ha ha ha ha ha!
Nó cuồng cười lao vào Lâm Minh, Thánh Mỹ.
Mặt Lâm Minh lạnh băng đột nhiên tiến lên trước một bước, Ám Long thương đâm thẳngra.
Bùm!
Lực lượng Lâm Minh tuôn trào, hình thành nổ cuồng mãnh mũi thương Ám Long thương, sương khói bốn phía bị cuố nđi.
Ác Ma màu lục huơ xúc tu hét thảm bị lực lượng to lớn của Lâm Minh đánh bay. Một xúc tu bị cắt đứt.
Quái vật giật nảy mình, không ngờ Lâm Minh chỉ có tu vi Thiên Tôn mà thực lực khủng bố như vậy.
Quái vật sợ hãi quay đầu chạy trối chết.
Sao Lâm Minh có thể để quái vật chạy hoát được? Lâm Minh nhấc chân, cơ thể như hồn ma lao ra, nháy mắt xuất hiện trước mặt Ác Ma .
- Giết!
Ám Long thương từ trên xuống dưới như dao cầu chém xuống, thương quang đỏ máu thế không thể đỡ trực tiếp xẻ đầu quái vật làm đôi.
Phập!
Máu phun ra, những giọt máu dính đặc, màu đen thui như máu đen bị phong ấn không biết bao nhiêu năm trong cổ quan thanh đồng.
Máu đen phun ra, một lũ tàn hồn dâng lên muốn chạy trốn.
Lâm Minh tung cú đấm.
Tàn hồn nổ nát biến thành lực lượng Ma Thần khuếch tán. Lâm Minh uvng tay, pháp tắc cắn nuốt vận chuyển hấp thu hết lực lượng tàn hồn này.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
21 chương
145 chương
11 chương