Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 1893
Chương 1907: Thiên Tôn vẫn lạc. (2)
Bọn họ nhìn thấy lão giả mặc trường bào màu xanh lá, toàn thân bao phủ trong khí tức hỗn độn.
Lão giả kia hai đồng tử bắn ra quang mang hỗn độn khủng bố, bắn phá tứ phương.
Hắn vừa xuất hiện, mọi người kinh động.
- Ha ha, lão tổ Hỗn Độn Thiên Cung chúng ta đi ra!
- Không hổ là lão tổ. Lần này tất nhiên chém giết Vạn Quỷ lão tặc của Hoàng Tuyền Cung, Hỗn Độn Thiên Cung của chúng ta sắp uy chấn một phương!
- Đúng vậy. Hạ Hoàng Tuyền Cung làm sao có thể tranh phong với Hỗn Độn Thiên Cung chúng ta chứ?
Hỗn Độn Thiên Cung vui mừng quá đỗi, mà đệ tử Hoàng Tuyền Cung cả đám như quả cà già. Bọn họ vô cùng bất an, hiển nhiên suy đoán lúc trước đã ứng nghiệm.
Rất nhiều đệ tử Hỗn Độn Thiên Cung tiến lên nghênh đón Hỗn Độn Ma Thần, nhưng mà bọn gọ vừa nghênh đón, lại bồng một tiếng, rõ ràng bị khí thế như núi trên người Hỗn Độn Ma Thần chấn bay.
- Lão tổ! Có đệ tử kinh hô, nhưng mà Hỗn Độn Ma Thần căn bản làm như không có nghe thấy, hắn căn bản chẳng muốn nhìn đám đệ tử này, thậm chí liền Hỗn Độn Thần Cung cũng không có đi vào. Sắc mặt của hắn âm trầm đáng sợ, thân ảnh lập loè, dùng tốc độ không tưởng tượng nổi bỏ chạy ra xa.
Một đám đệ tử Hỗn Độn Thiên Cung trơ mắt nhìn nhìn qua Hỗn Độn Ma Thần. Biểu lộ ngốc trệ.
- Lão tổ đi nơi nào?
- Lão tổ hình như tâm tình không tốt...
- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Tranh thủ thời gian đuổi theo thôi!
Người của Hỗn Độn Thiên Cung hoảng sợ, một ít đệ tử cao cấp vội vàng khu động thần cung, phá vỡ hư không đuổi theo thân ảnh Hỗn Độn Ma Thần.
Chỉ để lại một ít đệ tử ở bên ngoài lại đây, cả dám mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì.
- Hỗn Độn Ma Thần lão tặc này xảy ra chuyện gì? Nếu như hắn đánh thắng trận thì sao lại điệu thấp như thế, chẳng lẽ lão bại? Vậy lão tổ chúng ta đâu?
Người của Hoàng Tuyền Cung nhìn thấy Hỗn Độn Ma Thần không nói hai lời đã bỏ chạy, điểm này khiến mọi người cảm thấy nghi hoặc.
- Cái gì, ngươi nói cái gì?
Rất nhiều đệ tử Hoàng Tuyền Cung đang ngây người, đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang vọng.
Âm thanh kêu lên sợ hãi là ở trong Đại Giới Giới Vương Thánh Địa, mà chưởng giáo thánh địa này vừa mới tuyên bố muốn khiến Lâm Mục hối hận vì sống trên đời này.
- Ngươi... Ngươi lập lại lần nữa?
Lão giả Đại Giới Giới Vương mặc trường bào màu xanh, lúc này trên mặt của hắn mang theo thần sắc khó tin.
- Vâng... Là, đệ tử nói là... Vạn Quỷ Thiên Tôn tại nguyên mộng chiến trường khai chiến không lâu, Đã... Đã bị Lâm Mục giết, Lâm Mục cũng bị thương nặng, lúc ấy Hỗn Độn Ma Thần đã từng chạy đến, nhưng mà hắn không dám ra tay với Lâm Mục, về sau Hỗn Độn Ma Thần đã mất tích ba năm, cho tới hôm nay mới xuất hiện...
Bởi vì giọng của tên chưởng giáo lúc trước, rất nhiều người đều nhìn về phía này, nghe tên đệ tử tự thuật, trong lúc nhất thời tất cả mọi người phát mộng.
Vạn Quỷ Thiên Tôn, đây là cao thủ Thiên Tôn top mười cũng bị Lâm Mục giết chết, điều này sao có thể!
Mà Hỗn Độn Ma Thần trong lời tên đệ tử này nói, không thể nghi ngờ là sợ Lâm Mục, cho nên mới trốn tránh Lâm Mục, hôm nay mới dám xuất hiện.
Một Thiên Tôn bị người ta chấn nhiếp, ba năm không dám lộ diện, làm gì có chuyện này?
Đám đệ tử Hỗn Độn Thiên Cung còn lại đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại không có biện pháp phản bác, lão tổ bọn họ lúc trước không nói câu nào đã bỏ đi, sợ rằng chính là giải thích tốt nhất.
Tên chưởng giáo lúc trước tuyên bố muốn cho Lâm Mục hối hận vì sống trên đời, triệt để nói không ra lời.
Hắn biết rõ đệ tử của mình không có khả năng nói lung tung chuyện này, huống chi chung quanh còn có rất nhiều người từ trong nguyên mộng chiến trường còn sống sót đi ra, xem bộ dáng bọn họ hoảng sợ gật đầu, rõ ràng việc này chắc chắn 100%!
Tên chưởng giáo này chưa nói cái gì, người của Hoàng Tuyền Cung từ trên trời lao ra, Hoàng Tuyền Cung bọn họ chỉ có Vạn Quỷ Thiên Tôn tiến vào nguyên mộng chiến trường, Hoàng Tuyền Cung không có đệ tử đi vào, hoàn toàn khó hiểu tình huống.
- Rốt cuộc hắn có tu vị gì?
Người của Hoàng Tuyền Cung chất vấn.
- Không rõ ràng.
Đệ tử thế lực Đại Giới Giới Vương lắc đầu, nói:
- Chắc có lẽ không phải rất cao, hơn nữa cốt linh của hắn không lớn, là nhân loại, trừ Vạn Quỷ Thiên Tôn ra, trong nguyên mộng chiến trường, Đại Giới Giới Vương có chín thành là chết trong tay của hắn...
Lời nói sau đó của tên đệ tử, nuốt nước miếng một cái, hắn cũng đoán ra người này cốt linh không lớn, là một nhân loại, hắn sau này sẽ càng nổi danh.
Quả nhiên, hắn vừa mới nói xong chung quanh ầm ĩ âm không còn, vô cùng yên lặng.
Một nhân loại đánh chết Vạn Quỷ Thiên Tôn, còn giết chết phần đông Đại Giới Giới Vương, thậm chí Hỗn Độn Thiên Tôn cũng ẩn nhẫn trong ba năm, chờ tới khi nguyên mộng chiến trường mở ra mới dám xuất hiện, đây là chuyện gì?
Tộc đàn Nhân tộc, truyền thừa đã đoạn tuyệt quá nhiều, rất nhiều công pháp ngoài vô thượng thần võ đều bị thế lực lớn của Hồn Tộc khống chế, mà võ đạo chi lộ, Thiên Đạo pháp tắc cũng là nhiều đời người tích lũy, năng lực một người là có hạn, cho dù hắn là thiên tài, không có truyền thừa cũng không thể nào có thành tựu như thế.
- Hắn sẽ không phải là tìm được di tích đại năng Nhân tộc lưu lại đấy chứ?
- Có khả năng... Thật không biết Lâm Mục này xuất hiện ở đâu? Các ngươi hoàn toàn không biết gì cả sao?
Rất nhiều đệ tử tiến vào nguyên mộng chiến trường, lại bình an đi ra đều bị chất vấn.
Nhưng mà bọn họ không hẹn mà cùng lắc đầu.
Mà thời điểm này đệ tử Tiểu Cực Cung sợ hãi trong lòng.
Lúc ấy Lâm Minh đại sát tứ phương, có đệ tử Tiểu Cực Cung trẻ tuổi không nhịn được khoác lác Lâm Minh có quan hệ với Tiểu Cực Cung.
May mắn Tiểu Cực Cung phó cung chủ, Ngọc Lạc kịp thời phát hiện nên ngăn cản chuyện này.
Trong mắt Ngọc Lạc xem ra, Lâm Mục tự nhiên có ân với Tiểu Cực Cung, nhưng mà khi Lâm Minh náo ra chuyện càng lúc càng lớn, Tiểu Cực Cung lại nhỏ như thế, tốt nhất nên phủi sạch quan hệ với Lâm Minh mới tốt, miễn sinh ra thị phi.
Nếu không dùng nội tình của Tiểu Cực Cung, sóng gió lớn hơn một chút, bọn họ bị diệt cũng không có gì lạ.
- Làm sao bây giờ...
Phó cung chủ Tiểu Cực Cung vẻ mặt đau khổ nói ra.
Hắn sợ những thế lực này giận lây sang bọn họ.
Ngọc Lạc cũng bất đắc dĩ, giấy không thể gói được lửa, thân phận của Lâm Mục sẽ bị những thế lực lớn tra rõ, hơn phân nửa sẽ tra lên đầu Tiểu Cực Cung.
- Chỉ có thể ăn ngay nói thật, chúng ta và Lâm Mục xác thực không có sao, chỉ vô tình gặp được mà thôi, nói chúng ta cứu Lâm Mục càng chưa nói tới, nhân vật đáng sợ như vậy, cho dù chúng ta không gặp hắn. Hắn cũng sẽ tự mình tỉnh lại...
- Chỉ mong a... Nghĩ đến bọn họ cũng không bởi vì chúng ta gặp được Lâm Mục. Sẽ mang chuyện này đẩy lên đầu của chúng ta.
Ngọc Lạc cùng phó cung chủ đang nói chuyện, đột nhiên nghe được một tiếng to rống to, Ngọc Lạc ngẩng đầu, chỉ thấy một thái cổ hung thú tỏa ra uy áp khôn cùng. Nó xẹt qua Đế Vương Thành. Dừng ở chỗ đất trống trước Đế Vương Thần Bích.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
81 chương
261 chương
115 chương
13 chương
28 chương
32 chương