Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 1848
Chương 1862: Tiến vào chiến trường. (1)
Nếu như Lâm Minh xuất thân là Hồn Tộc, hắn một chiêu đánh bại Dật Phàm, hắn tuyệt đối sẽ vui vẻ, xem Lâm Minh như chí bảo..
Thế nhưng mà Lâm Minh là Nhân tộc.
Đệ tử Nhân tộc tuy trên danh nghĩa cũng thuộc về Tiểu Cực Cung. Nhưng trên thực tế căn bản không có cao tầng Tiểu Cực Cung xem là người mình. Không phải tộc ta, tất có dị tâm.
- Đúng vậy, không có hạn chế...
Giọng của phó cung chủ trầm thấp, hắn nhìn về phía Ngọc Lạc.
Ngọc Lạc còn có chút khó tin, thực lực Lâm Minh khiến nàng không nghĩ tới.
Liên tưởng tới địa điểm tìm được Lâm Minh lúc trước, trong nội tâm Ngọc Lạc không biết như thế nào, nàng sinh ra cảm giác vô cùng cổ quái, lúc trước Lâm Minh vì cái gì xuât hiện ở chỗ băng ly, hơn nữa trọng thương, chỉ là trùng hợp sao?
- Tam sư thúc, xảy ra chuyện này...
Ngọc Lạc bờ môi khẽ nhúc nhích, dùng thần nguyên truyền âm rất nhanh đã nói rõ Lâm Minh trải qua cho phó cung chủ áo bào trắng.
Lão giả áo bào trắng nghe xong, lông mày run run.
Đệ tử xuất chúng như thế không xuất thân Hồn Tộc, làm cho hắn phi thường phiền muộn.
Nếu không có thể bồi dưỡng một chút, nói không chừng ngày sau thực sự có một ít khả năng đột phá Giới Vương.
Phó cung chủ áo bào trắng nhìn qua mấy trưởng lão Tiểu Cực Cung.
Mấy người kia đều là trưởng lão cao tầng của Tiểu Cực Cung, bọn họ nhìn nhau, trưng cầu ý kiến lẫn nhau, cuối cùng cũng là đại trưởng lão Tiểu Cực Cung mở miệng.
- Cho hắn tham gia nguyên mộng chiến trường a, tuy hắn là Nhân tộc, nhưng hắn cũng chỉ cầm một khối lệnh bài chiến trường của Tiểu Cực Cung, cho dù là đệ tử Tiểu Cực Cung, lần này tham gia nguyên mộng chiến trường có tới chín ngàn ba trăm người, trừ Ngọc Lạc và vài người ra, chỉ sợ không có ai vượt qua Nhân tộc này, cho hắn đi còn có thể giữ thể diện.
- Giữ thể diện sao... Ai, Nhân tộc này mạnh hơn chúng ta, Tiểu Cực Cung xuống dốc đến mức này sao, cần nhờ hậu bối Nhân tộc đi giữ thể diện, thật bi ai.
Các trưởng lão Tiểu Cực Cung nhao nhao nói ra, bọn họ nói thế xem như xác định tư cách Lâm Minh tiến vào nguyên mộng chiến trường rồi.
Lâm Minh tiến vào nguyên mộng chiến trường là chuyện đã định, đệ tử Hồn Tộc ở đây vẫn cảm giác như mộng như ảo, chuyện xảy ra hôm nay quá không hợp thói thường, một Nhân tộc xông vào hội trường của bọn họ, ngay cả vũ khí cũng không cầm còn đánh bại thiên tài Dật Phàm, cầm được tư cách đi vào chiến trường.
Tiểu Cực Cung của bọn họ vậy mà phái Nhân tộc tiến vào nguyên mộng chiến trường, đây là chuyện mười vạn năm qua chưa từng có.
- Lâm Mục, ngươi ban đầu làm gì trên sông băng đại hoang thế? Không nên nói ngươi chỉ đi ngang qua đó đấy.
Ngọc Lạc cảm giác được bất thường, thực lực của Lâm Minh mạnh như thế, lại xuất hiện trong hiện trường không gian phong bạo, làm cho nàng không thể không sinh ra liên tưởng.
- Đúng, ta chỉ đi ngang qua, lúc ấy ta mới xuất sơn không lâu.
Lâm Minh đương nhiên không nói hắn tới từ Thần Vực, vượt qua thông đạo không gian của Tam Thập Tam Thiên, đây là chuyện đang mang trọng đại.
Ngọc Lạc lắc đầu, Lâm Minh không nói thật gì cả, nói:
- Bất kể nói thế nào, ngươi là ta mang vào Tiểu Cực Cung, ngươi trước mắt mọi người đánh bại Dật Phàm, đừng nói là đánh mặt hắn, quả thực là lột da mặt của hắn ra, ngươi cao điệu cầm danh ngạch đi vào nguyên mộng chiến trường, ta hy vọng ngươi tới lúc đó phục tùng chỉ huy, tận tâm tận lực, dù sao đây là tông môn chiến, một người có thể tạo được hiệu quả có hạn. Nếu có thể kiếm đủ điểm tích lũy, có cống hiến với Tiểu Cực Cung, chỗ tốt của ngươi rất lớn.
Ngọc Lạc trịnh trọng nói ra, Lâm Minh trên miệng đáp ứng, hắn hiện tại còn phải dựa vào Tiểu Cực Cung.
Danh ngạch tiến vào nguyên mộng chiến trường trải qua sửa chữa, cuối cùng cũn định ra, Dật Phàm cũng không có bị đá ra ngoài. Mà là Tiểu Cực Cung vận dụng một ít quan hệ, ngạnh sanh sanh thêm vào một người.
Dù sao Dật Phàm cũng bị Lâm Minh đả thương, cũng mạnh hơn nhiều đệ tử khác của Tiểu Cực Cung. Sức chiến đấu không thể khinh thường.
Từ khi bị Lâm Minh đánh bại, Dật Phàm nhìn thấy Lâm Minh thì đi đường vòng, hắn thống hận Lâm Minh đến cực điểm, nhưng lại e ngại muốn chết.
Tiểu Cực Cung đối với người tham gia nguyên mộng chiến trường hơn chín ngàn người, phân thành hai tổ, Lâm Minh bị phân vào đại độ thứ nhất, đội trưởng đương nhiên đó là Ngọc Lạc.
- Ngọc Lạc tiểu thư, ta trước kia nghe phó cung chủ nói. Điểm tích lũy càng nhiều, có thể hối đoái ban thưởng kinh thiên của nguyên mộng vũ trụ. Trong đó có chút ban thưởng, Chân Thần đều động tâm, không biết ban thưởng là cái gì?
Lúc ấy phó cung chủ hùng hồn, Lâm Minh lỗ tai rất thính. Trước khi xâm nhập vào hội trường, cũng đã nghe được ràng sở, hắn sớm hiếu kỳ.
Ngọc Lạc trợn mắt nhìn Lâm Minh, nói:
- Ngươi đi tìm hiểu chuyện này để làm gì, những ban thưởng đó chúng ta cũng không trông cậy vào, đồ vật Chân Thần đều động tâm, bọn họ đương nhiên sẽ phái đệ tử đi lấy, nhưng mà vài tỷ năm qua, không biết bao nhiêu đệ tử thế lực Chân Thần tiến vào nguyên mộng vũ trụ. Thực sự không có thấy bọn họ lấy ra được vài món.
- Ah? Nói như vậy vẫn có lấy được?
Lâm Minh nghe ra Ngọc Lạc nói thì hiểu ý.
- Một tỷ năm lấy một món, vậy cũng có thể xem là lấy ra? Đừng nằm mơ.
Thời điểm này nữ đệ tử bên cạnh Ngọc Lạc nói xen vào. Nàng gọi là Tiểu Trì, cũng là đệ tửu hạch tâm của Tiểu Cực Cung.
- Ta chỉ hiếu kỳ.
Lâm Minh đánh tan câu hỏi tiếp theo.
Ngọc Lạc bất đắc dĩ, nói ra:
- Tục truyền tại nguyên mộng vũ trụ, có một ít bảo vật bị chôn dấu, những bảo vật này là vật dụng thực tế. Phàm là hình thái vật dụng tiến vào nguyên mộng vũ trụ, chúng đều là thần vật đỉnh cấp. Trong truyền thuyết, những thần vật này có linh hồn thần tuyền, trang sách màu vàng, bất tử thần dược...
Ngọc Lạc nói như vậy, Lâm Minh nội tâm khẽ động, nói:
- Trang sách màu vàng?
- Ân, là sách cổ bản thiếu, nghe nói là một trong những đồ vật Chân Thần cũng độngt âm. Còn có thể khiến Chân Thần động tâm, ví dụ như bất tử thàn dược, nghe đồn có thể kéo dài tuổi thọ của Chân Thần, nếu như do Chân Thần ra tay luyện chế thành đan dược, đó chính là vô thượng thần đan cấp Chân Thần, trong đó ẩn chứa pháp tắc đại đạo tinh diệu, nuốt đan dược thì có thể cảm ngộ thiên địa pháp tắc, đối với Thiên Tôn đột phá Chân Thần có chỗ tốt to lớn.
Ngọc Lạc chỉ nghe một ít lời đồn, cũng không rõ ràng tình huống cụ thể của những vật này, nhưng mà nàng nói lại khiến nội tâm Lâm Minh chấn động, trang sách màu vàng, bất tử thần dược, hẳn những trang sách màu vàng là Hồn Tộc Thánh Điển bản thiếu?
Khả năng này cực cao, nếu như nói Hồn Tộc Thánh Điển cùng nguyên mộng vũ trụ đều xuất ra từ tay Hồn Tộc Thuỷ tổ, một ít tàn trang kim sách rất có thể có quan hệ tới Hồn Tộc Thánh Điển, Hồn Tộc Thánh Điển đối với Hồn Tộc Chân Thần ý nghĩa tự nhiên không bình thường.
- Trang sách màu vàng hư hư thực thực Hồn Tộc Thánh Điển bản thiếu, còn có linh hồn thần tuyền, bất tử thần dược, đồ vật của nguyên mộng vũ trụ thứ này đều không tầm thường, đáng giá chờ mong...
Lâm Minh nghĩ như vậy, tâm tư chuyển động.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
81 chương
261 chương
115 chương
13 chương
28 chương
32 chương