Vũ Cực Đỉnh Phong
Chương 126 : Hỏi
- Ừ!
Người đầu lĩnh kia cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ thoáng gật đầu, đơn giản đáp lại, sắc mặt không biểu tình, đi về phía bên trong cổng lớn.
...
Không bao lâu sau, đoàn người đã tiến vào sâu bên trong doanh địa.
- Ta đi gặp Tam gia, các ngươi đi giao đầu trư vương này, sau đó đều tự trở về nghỉ ngơi đi.
Khi đi tới trước một tòa đại viện, người đầu lĩnh quay đầu, mở miệng nói với mọi người phía sau.
Tất cả mọi người thoáng gật đầu, sau đó đều tự rời đi. Người đầu lĩnh kia hít sâu một hơi, trên biểu tình có phần đạm mạc lúc này lại lộ ra một tia thần sắc lo lắng. Lập tức, hắn sải bước đi về phía bên trong đại viện...
Tòa đại viện nằm trong doanh địa La gia này là một tòa đại viện rất lớn, diện tích tuy không thể đánh đồng với biệt viện thật lớn tại La gia, nhưng diện tích phòng ốc của nó cũng tới chừng ba mươi trượng, đủ được coi là một tòa đại viện rồi. Hơn nữa, tài ngoài hai bên cửa còn có hai gã thị vệ chuyên môn canh gác.
- Đỉnh thiếu gia!
Khi người đầu lĩnh kia đi tới trước mặt, hai gã hộ vệ nhất thời thoáng khom người, hô một tiếng.
Người đầu lĩnh chỉ thoáng gật đầu, sau đó tiếp tục cất bước tiến vào bên trong.
Trước mặt là một đình viện không lớn, tường viện bốn phía có không ít dây thực vật, chân tường còn có bồn hoa trồng không ít các loại hoa cỏ. La Đỉnh vẫn chưa dừng lại, trực tiếp đi qua đình viện, tiếp đó là đi và tới phòng khách.
- Đỉnh thiếu gia...
Một gã trung niên mặc phục sức quản gia, khi nhìn thấy người đầu lĩnh tiến đến liền thấy sửng sốt, lập tức thoáng khom người, hô một tiếng.
Người đầu lĩnh gật đầu, liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thoáng nhíu mày nói:
- Tam bá của ta đâu?
- Lão gia đang ở trong thư phòng...
Người quản gia kia khom người trả lời.
Người đầu lĩnh thoáng trầm mặc, lập tức mở miệng nói:
- Ngươi đi thông báo một tiếng, nói là ta cầu kiến.
- Dạ!
Quản gia khom người gật đầu, lập tức đi ra phòng khách, còn người đầu lĩnh thì lưu lại chờ trong phòng khách.
Chờ không bao lâu, gã quản gia kia đã đi trở về, nói với người đầu lĩnh:
- Đỉnh thiếu gia, lão gia cho mời...
Người đầu lĩnh kia thoáng gật đầu, chỉnh lý lại quần áo dính bụi bặm của mình một chút, hít sâu một hơi, sau đó đi theo phía sau quản gia hướng về phía thư phòng.
- Lão gia đang ở bên trong, tiểu nhân xin cáo lui...
Không bao lâu liền đi tới cửa thư phòng, người quản gia kia nhất thời hơi khom người, cung kính nói, xong lập tức xoay người rời đi.
Người đầu lĩnh thoáng trầm mặc đứng tại trước cửa thư phòng trong chốc lát, thần sắc trên mặt chớp động. Đủ qua một lúc lâu mới hít sâu một hơi, gõ nhẹ cửa phòng.
- Vào đi!
Thanh âm đạm mạc truyền ra từ bên trong.
Người đầu lĩnh nghe được, đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng trong thư phòng có chút âm u, từng tia mặt trời xuyên qua song cửa sổ tiến vào chia cắt không gian trong phòng. Một gã trung niên mặc cầm bào đang ngồi phía sau một chiếc bàn học duy nhất bên trong, huy bút vảy mực viết một ít gì đó.
- Tam bá...
Người đầu lĩnh kia nhìn thấy trung niên nhân, khom người gọi.
- Trước ngồi chờ một hồi, có việc gì lát nữa nói.
Hắn vừa mới mở miệng, người trung niên kia cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đạm mạc nói. Người đầu lĩnh thoáng sửng sốt, cũng không dám nhiều lời, chỉ cung kính khom người, đi tới một bên lẳng lặng chờ đợi.
Trung niên nhân kia đứng sau bàn học một lúc, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm trang giấy trên mặt bàn, bút lông trong tay phác họa cực kỳ vững vàng.
Biên độ động tác của hắn cũng không lớn, nhưng lại tràn ngập ra một cỗ khí thế trầm ổn không nói lên lời.
Đủ qua một lát sau...
Dừng bút...
Người trung niên lẳng lặng nhìn một hồi, cầm bút lông trong tay đặt lên nghiên mực để ở một bên, ngẩng đầu...
Người này, chính là Tam gia của La gia, La Thiên Hưng.
- Tam bá.
Thấy La Thiên Hưng buông bút, lúc này người đầu lĩnh mới đứng lên, thoáng khom người gọi.
- Ừ, đã về rồi sao?
Lúc này La Thiên Hưng mới ngẩng đầu nhìn về phía người đầu lĩnh. Nhìn khuôn mặt đối phương giống hệ với Thập Nhị đệ, trong đôi mắt mịt mờ của La Thiên Hưng thoáng lóe ra một chút.
- Dạ!
Người đầu lĩnh kia cũng chính là La Đỉnh, cung kính trả lời.
- Ừ, ngồi đi!
La Thiên Hưng tùy ý phất tay, chính mình ngồi xuống ghế thái sư phía sau bàn học. La Đỉnh thoáng trầm ngâm, cũng ngồi xuống theo.
Bên trong thư phòng nhất thời an tĩnh xuống.
Đủ qua một lúc lâu, La thiên Hưng mới đạm nhiên mở miệng nói:
- Ngươi tìm ta, có chuyện gì?
Nghe được vấn đề này, thân thể La Đỉnh thoáng run lên, lập tức hít sâu một hơi, nhìn về phía La Thiên Hưng, mở miêng dò hỏi:
- Xin hỏi Tam bá... Có tin tức của cha ta rồi sao?
La Thiên Hưng bình tĩnh đưa mắt nhìn La Đỉnh, sau một lát cũng khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Ta biết ngay ngươi sẽ hỏi vấn đề này...
Thân hình La Đỉnh một lần nữa run lên, nhưng cũng mấp máy miệng, có điều không nói tiếp.
La Thiên Hưng thấy biểu tình này của hắn, dường như đã biết điều gì, lắc đầu nói:
- Vẫn không tin tức.
Nghe được lời này, thân thể La Đỉnh lại run lên, biểu tình trên khuôn mặt cũng nhất thời buông lỏng, dâng lên vài phần buồn bã.
Một lúc lâu sau, La Đỉnh đứng dậy, khom người nói:
- Đã như vậy, quấy rầy Tam bá rồi... Nếu có tin tức của phụ thân, mong ràng Tam bá thông tri cho chất nhi một tiếng trước, chất nhi vô cùng cảm kích... Chất nhi xin cáo lui.
Nói xong, La Đỉnh cung tay khom người, xoay mình đi ra phía bên ngoài cửa.
- Chờ một chút.
Mới vừa đi được hai bước, thanh âm La Thiên Hưng lại vang lên phía sau. Bước chân La Đỉnh dừng lại, thân hình cũng ngưng, nghi hoặc quay đầu.
Trong mắt La Thiên Hưng lóe ra mấy phần quang mang phức tạp nhìn La Đỉnh, lập tức hạ khóe mắt, nhẹ nhàng hỏi:
- Phụ thân ngươi thất tung gần nửa năm... Ngươi sẽ không có nghĩ tới, hắn hoặc là đã...
Đang nói đến đây, La Thiên Hưng liền dừng lại.
Nhưng thân thể La Đỉnh cũng nhất thời run lên, một lúc lâu sau trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một tia cười khổ, buồn bã nói:
- Kỳ thực... Chất nhi làm sao không nghĩ phụ thân rất có thể đã tao ngộ bất trắc rồi? Chỉ có điều... Trước khi nhìn thấy thi thể phụ thân, chất nhi không muốn nhận định lung tung.
Đôi mắt La Thiên Hưng chấn động, một lúc lâu sau mới nhẹ gật đầu, ngữ khí cũng ôn hòa xuống:
- Như vậy... Ngươi xuống dưới trước đi.
La Đỉnh gật đầu, khom mình, xoay người rời khỏi thư phòng.
Bên trong thư phòng chỉ còn lại một mình La Thiên Hưng.
La Thiên Hưng lẳng lặng ngồi lại, trong mắt cũng lóe ra mấy phần phức tạp. Sau một lát, hắn đứng lên đi tới trước bàn học, lẳng lặng nhìn lên vài chữ hắn vừa viết trước đó.
Chữ viết như rồng như hổ, thiết họa ngân câu, tự có một cỗ ý cảnh muốn phá giấy ra ngoài, quả nhiên là thư pháp tốt.
Nhưng bên trên mặt giấy lại viết bốn chữ lớn...
Vinh, Nhục, Hưng, Suy!
- La gia... Đến tột cùng phải đi theo phương hướng nào?
Một lúc lâu sau, một tiếng than nhẹ khẽ truyền ra từ trong thư phòng La Thiên Hưng.
...
- Đỉnh ca, làm sao vậy? Có tin tức của Thập Nhị thúc rồi sao?
Mới ra ngoài sân, một thanh âm liền vang lên đánh thức La Đỉnh khỏi trầm tư.
Truyện khác cùng thể loại
393 chương
78 chương
1157 chương
38 chương
18 chương