Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 114 : Tầng thứ tám hậu kỳ (1)

Thoáng trầm tư, La Dật đứng dậy, đi tới bên cạnh tử vũ bằng điêu, bàn tay cũng nhẹ nhàng đặt lên người tử vũ bằng điêu, hàm răng cắn chặt, quang mang màu bang lam nhất thời từ lòng bàn tay hắn phát ra. Tiếng tách tách không ngừng vang bên tai, chỉ thấy tinh thể băng lam trên ngươi tử vũ bằng điêu lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn rõ ràng, dần dần biến mất, mà sắc mặt La Dật cũng càng lúc càng trắng bệch. Qua một lúc lâu, quang mang màu băng lam biến mất, thân thể tử vũ bằng điêu cũng theo đó khôi phục mềm mại bình thường, bất quá, khí tức sinh mệnh đã sớm biến mất! Phụt… Sắc măt La Dật đột nhiên hiện lên một tia ửng hồng dị thường, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tái nhợt như không còn nửa phần huyết sắc… Làm xong những việc này, La Dật một lần nữa nhìn thoáng qua đoạn kiếm trong tay, sau đó để đoạn kiếm bên cạnh thi thể tử vũ bằng điêu, cúi đầu nhìn thoáng qua khe rãnh xung quanh, suy nghĩ một chút, La Dật đã không còn sức lực làm điều gì khác. - Bất quá yêu thú này sẽ giúp ta vài chuyện… La Dật nhẹ giọng lẩm bẩm, thần sắc chớp động chốc lát, lập tức chuyển qua, cũng nhặt trường đao và vỏ đao bên cạnh La Thiên Thần lên. Đây chính là bội đao của La Thiên Thần! - Đao tốt! La Dật vừa nhìn trường đao, trong mắt hơi lộ vẻ sợ hãi than. Đao này dài chừng ba thước bảy tấc, toàn thân sáng như tuyết, trong vẻ mờ mở ảo ảo cũng lộ ánh sáng xanh đen lưu chuyển, vừa nhìn liền biết được chính là thần binh khó gặp, so với trường kiếm màu băng lam của La Dật không biết mạnh hơn bao nhiêu lần! Bất quá, ngẫm lại một chút, dù sao La Thiên Thần cũng là thập nhị gia La gia, cũng là tồn tại trong vòng tròn quyền lực hạch tâm La gia, binh khí trong tay hắn tự nhiên không thể nào keo kiệt. Trận chiến ngày hôm nay, tuy rằng cực khổ vạn phần, càng trải qua một khắc sinh tử cận kề, thế nhưng cuối cùng nhận được hồi báo không hề nhỏ. La Dật hít sâu một hơi, cũng cúi đầu nhìn vào thân thể chính mình. - Một kích cuối cùng của La Thiên Thần đã khiến ta bị thương nặng, lại mạnh mẽ sử dụng Lôi Bộ khiến cơ thể của ta tới bờ vực sụp đổ… Xem ra, phải tìm một chỗ nào đó tu dưỡng một đoạn thời gian mới được. Thần sắc La Dật lãnh tĩnh. “Tạm thời không cần phải trở về doanh địa La gia, La Thiên Thần chết đi, La Thiên Hưng có thể đơn giản suy đoán được là chính mình làm. Mà lấy trạng thái hiện tại của ta, nếu như La Thiên Hưng xuất thủ, ta ngay cả nửa phần sức lực chống đối cũng không có. Chỉ có thể chờ ta hồi phục thương thế, đồng thời thực lực tiến vào tầng thứ chín, như vậy mới tạm thời an toàn…” Trong lúc suy tư, La Dật một lần nữa nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó chuyển thân, léo theo thân thể đầy thương tích, chậm rãi bước vào chỗ sâu trong hoang lĩnh… Trong chỗ sâu Vân Khê Đảo, màu xanh trải rộng, mưa phùn liên miên, tựa như ảo mộng. Phập. Một tiếng đao minh gọn gàng dứt khoát vang lên, chỉ nghe được tiếng kêu “ô” thảm thiết của yêu thú loại khuyển ngay sau đó phát ra, cuối cùng ầm một tiếng, một đầu dã khuyết cao hơn đầu người lớn bình thường đổ rạp xuống mặt đất. Đầu rời khỏi thân thể, lăn đi xa, máu tươi nhất thời phun trào. La Hành mang theo thân hình tràn đầy sát khí xuất hiện phía sau yêu thú, trường đao trong tay chậm rãi thu hồi, vẫn như cũ chơp động quang mang lửa cháy hồng rực… - Sáu ngày rồi… Thời gian sáu ngày, chúng ta hầu như đã truy tìm mấy lần trong phương viên mười dặm quanh đây, ngoại trừ một thanh đoạn kiếm ra, không tìm được nửa phần cái bóng của La Dật… Tuy rằng không muốn nói… Thế nhưng, Băng Vân, thỉnh nén bi thương. La Vũ lẳng lặng nhìn La Hành chém giết một đầu yêu thú phong ma lang khuyển cấp năm ngẫu nhiên gặp được, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói với một nữ tử bên cạnh. Bên cạnh hắn, một thân bạch y, băng thanh ngọc khiết giống như lăng ba tiên tử, La Băng Vân nhẹ nhàng run lên, lập tức trầm mặc cúi đầu, nhìn vào nửa đoạn kiếm đang cầm trong tay… Ngón tay tinh tế trắng noãn run nhè nhẹ, đôi môi đỏ mọng mê người chăm chú mím chặt, trong đôi mắt của nàng cũng đã mơ hồ tỏa ra hơi nước… - Tiểu Dật… Một tiếng lẩm bẩm, nước mắt chung quy không thể kìm chế được, giống như nhưng hạt ngọc long lanh rơi xuống, tích tích vỡ tan thành vô số mảnh trên chuôi kiếm. Thanh đoạn kiếm này nàng vô cung quen thuộc, bởi vì nó chính là trường kiếm mà nàng đưa cho La Dật trước kia! - Băng Vân… Ngươi, nén bi thương… La Quỳnh bên cạnh nhếch miệng, nhưng cũng chỉ có thể nói được câu nén bi thương, biểu tình buồn bã. Hồi tưởng lại La Dật với khuôn mặt tuấn dật khuôn mang theo nụ cười mỉm nhè nhẹ, trong lòng La Quỳnh cũng không tránh khỏi đau xót, càng tiếc hận tới cực điểm. Nàng vẫn tin tưởng, lấy thiên tư yêu nghiệt và tâm trí của hắn, nếu thực sự có thể trưởng thành, chỉ sợ thành tựu sau này không thề nào tưởng tượng được. Chỉ tiếc, ông trời đố kỵ anh tài… Thành viên tiểu tổ số ba đều trầm mặc không nói, con mắt La Hành đỏ bừng, nhìn quét qua bốn phía, khi thấy cách đó không xa xuất hiện một đạo thân ảnh yêu thú, không nói lời nào, điên cuồng lao đi, trường đao trong tay bùng lên hồng quang mãnh liệt… Bầu không khí bởi vì sự mất đi của La Dật mà đọng lại, bi thương cực điểm. - Chúng ta trở về đi… La Vũ trầm mặc một lúc lâu, một lần nữa mở miệng nói. La Băng Vân siết chặt thanh đoạn kiếm trong tay, quật cường không nói lời nào, chỉ là vì dùng lực quá mạnh khiến bàn tay trở nên tím tái, nước mắt, lại vô thanh vô tức lan tràn. Hôm nay nơi này chỉ còn lại thành viên tiểu tổ số ba mà thôi, tiểu tổ số một từ mấy ngày trước đã phân tán đi nơi nào không rõ. La Dật chưa trở lại địa điểm tập kết đã định trước của tiểu tổ số ba, sau khi đợi một đêm, tất cả mọi người trong tiểu tổ số ba đều ra ngoài tìm kiếm. Sáu ngày trước, khi mới bắt đầu tìm kiếm, mọi người lấy sào huyệt của ám dạ miêu thú làm trung tâm, tản ra bốn phía tìm kiếm. Bởi vì thời điểm cuối cùng tách khỏi nhau, La Băng Vân có liếc mắt nhìn thấy phương hướng La Dật chạy đi, vì vậy có thể phán đoán được phương hướng đại khái. Mà ở trên đường, cách sào huyệt ám dạ miêu thú không tính quá xa, trên hoang lĩnh, mọi người đã gặp phải một cuộc giết chóc thanh máu… Các loại yêu thú rất nhiều chủng loạn khác nhau liên tục tương hỗ tàn sát, mùi máu thanh bốc lên tận trời cao… Mọi người vốn dự định không trêu chọc những yêu thú này, thế nhưng khi La Băng Vân thấy cách đàn yêu thú tàn sát nhau không xa có một đoạn kiếm màu băng lam lại đột nhiên giống như điên cuồng lao thẳng vào đám yêu thú đang say máu. Kết quả có thể nghĩ, thành viên tiểu tổ số ba cũng bị ép lao ra ngoài. Cũng may cấp bậc của đám yêu thú này không cao, tất cả hầu như đều là cấp sáu sơ kỳ đến cấp sáu trung kỳ, dưới sự hợp lực của tiểu tổ số ba, sau một hồi chiến đấu kịch liệt đã giải quyết xong toàn bộ. La Vũ phẫn nộ mắng mỏ La Băng Vân, nhưng thấy La Băng Vân thất hồn lạc phách nhặt từ trên mặt đất nửa đoạn trường kiếm đã vỡ nát. Tất cả mọi người đều nhận ra đoạn kiếm này, chính là bội kiếm La Dật bình thường mang theo bên người.