Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 110 : Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương!

- Thập nhị thúc, thủ đoạn thật diệu! La Dật thấy thần sắc cổ quái của La Thiên Thần, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra một tia cười khẽ, nhẹ nhàng mở miệng bắt chuyện. Sắc mặt La Thiên Thần nhất thời thoáng biến đổi, trong ánh mắt nhìn về phía La Dật có vài phần kinh nghi bất định… Hắn phảng phất như không hề thấy lạ khi gặp phải chính mình tại địa phương này. Bất quá tâm cơ của La Thiên Thần cũng không kém, sau khi cả kinh, khuôn mặt dần dần khôi phục lại vẻ bình thường. Lại trầm mặt suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nói: - Nhìn bộ dáng của ngươi, lẽ nào đã biết được mục đích của ta? La Dật rất bình tĩnh gật đầu, khẽ cười nói: - Thực ra không khó suy đoán, nhưng lại làm khó thập nhị thúc rồi, khiến cho ta và đám người Vũ ca xa nhau có thể nói đã tốn không ít công sức. Mà muốn khống chế được tử vũ bằng điêu, nói vậy phải trả một cái giá không nhỏ đúng không? Trong lòng La Thiên Thần nhất thời cả kinh, nhãn thần hít lại, trong đôi mắt xẹt qua một tia hàn mang sắc bén. Sau một lát, La Thiên Thần khẽ gật đầu, than nhẹ một tiếng, tán than nói: - Nếu như cho ngươi đủ thời gian trưởng thành, chờ khi ngươi chân chính đủ lông đủ cánh, sợ rằng khiến cho bất kỳ ai cũng phải chấn kinh. La Dật cười khẽ, gật đầu tạ ơn nói: - Cảm tạ thập nhị thúc khen tặng… Như vậy, hiện tại thập nhị thúc chuẩn bị xuất thủ với ta sao? La Thiên Thần nhìn La Dật trước mắt, ngữ khí từ miệng đối phương phát ra không hề có một chút cảm giác giống như một người nào đó đối mặt với địch nhân muốn giết chết mình, ngược lại càng giống như một đôi bạn tri kỷ lâu năm nói chuyện phiếm. Nụ cười thoải mái của hắn không giống giả bộ, trong lòng La Thiên Thần không hiểu sao dâng lên một cỗ cảm xúc cảm khái không tên. Nếu như người này thực sự trưởng thành, chỉ cần phần khí độ rộng rãi, thong dong đối với sinh tử như hiện tại, trong La gia không có người nào có thể so sánh. Hơi có vài phần tiếc hận, lắc đầu, La Thiên Thần thản nhiên nói: - Ta cũng không có cách nào… Chờ khi ngươi xuống dưới đó, cũng không nên trách thập nhị thúc! La Dật hiểu rõ gật đầu, hít sâu một hơi, lộ ra vài phần thần sắc bất đắc dĩ: - Nếu như vậy… La Thiên Thần dựng lông mày. - La Dật cũng chỉ có thể… Động thủ trước! Hai tròng mắt La Dật chợt bộc phát tinh mang sắc bén bức người, thanh âm trong miệng còn chưa phát ra hết, trường kiếm nơi nay đã run lên, trong nháy mắt hóa thành một đạo kiếm mang băng lam đâm thẳng vào tử vũ bằng điêu đang bay trên không trung! Biến cố xảy ra thình lình khiến cho La Thiên Thần có chút không kịp phòng bị, biến sắc tới cực điểm, kiếm mang của La Dật đã tới gần người! - Thật nhanh! Trong lòng La Thiên Thần chợt cả kinh, sắc mặt lập tức biến đổi. - Tuyệt đối không phải tầng thứ năm trung kỳ! Này, này, rõ ràng là… Nhưng mà, không đợi hắn suy nghĩ kỹ, tử vũ bằng điêu bị hắn dùng Ngụy Ngự Linh Đan căn bản không có nửa phần bản năng phản ứng, kiếm mang màu lam đã ầm ầm đâm thẳng vào chính giữa ngực nó! Tức thì một lỗ thủng to chừng cổ tay, xuyên thấu ra sau lưng xuất hiện tại trước ngực tử vũ bằng điêu. Trong tiếng ca ca… lực lượng Triều Tịch Quyết tầng thứ tám trung kỳ lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cấp tốc lan tràn, thân thể tử vũ bằng điêu trong khoảnh khắc bị hóa thành một bức tượng băng thật lớn. Ầm ầm, từ trên không trung rơi xuống mặt đất! Nhưng mà sắc mặt La Thiên Thần tuy rằng đại biến, trong lòng tuy rằng kinh hãi tới cực điểm, thế nhưng tốc độ phản ứng của hắn lại không chậm. Tại lúc toàn thân tử vũ băng điêu bị đóng băng trong nháy mắt, La Thiên Thần đã có phản ứng. Quang mang màu vàng chói mắt tới cực điểm từ trên người hắn bùng phát, chỉ nhìn về độ sáng, tuyệt đối giống như một vầng thái dương nho nhỏ! Kiếm quang băng lam của La Dật hung hăng đâm vào thân thể tử vũ bằng điêu, xuyên thấu ra sau, tiếp tục công kích La Thiên Thần, mà La Thiên Thần trong sát na kiếm quang đánh trúng, song chưởng phát ra một tầng quang mang giống như thực chất, miễn cưỡng chặn được kiếm mang màu lam. Nhưng thân thể hắn cũng bị cỗ lực lượng cực lớn, trực tiếp đẩy văng ra sau, sắc mặt một lần nữa biến đổi. Ầm… Thân thể tử vũ bằng điêu từ độ cao hơn hai mươi thước trên không trung ầm ầm rơi xuống mặt đất, sóng trùng kích cường liệt khiến cho tử vũ bằng điêu vốn bị đóng băng toàn thân, khoảng khắc va chạm với mặt đất, tất cả khí tức sinh mệnh lập tức biến mất! Một kiếm, yêu thú phi cầm cấp bảy hậu kỳ, tử vũ bằng điêu, chết! Thực lực tầng thứ tám trung kỳ có thể nghĩ. Mà La Dật lại không hề dừng lại, ánh mắt hắn lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào La Thiên Thần bị cỗ lực lượng cực lớn đẩy ra khỏi lưng tử vũ bằng điêu, không đợi đối phương hạ xuống đất, thân hình hắn đã chớp động lao đi! Lưu Quang Thân Pháp! Toàn bộ thân thể hắn đã bị một tầng quang mang màu lam bao trùm, trường kiếm màu băng lam càng thẳng chỉ La Thiên thần. Kiếm mang sắc bén xuyên thấu qua không khí, phát sinh tiếng xé gió chói tai, lực lượng tầng thứ tám trung kỳ hoàn toàn bạo phát tạo thành thanh thế nằm ngoài tưởng tượng của La Dật! Bộp bộp bộp… Sắc mặt La Thiên Thần môt lần nữa biến đổi, vừa rồi miễn cưỡng đỡ kiếm mang hắn đã bị một ít chấn thương chưa thể bình phục ngay được, mà kiếm thứ hai của đối phương đã xuất hiện trước mặt/ - Hắn cư nhiên là cường giả tầng thứ tám! Nhìn thực lực hiện tại, chí ít cũng đạt tới trung kỳ! Chết tiệt! Điều này sao có thể? Trong lòng La Thiên Thần đã hoàn toàn không còn sự thong dong bình tĩnh trước đó, mà thay vào đó là tràn đầy khiếp sợ và không dám tin tưởng. Nhưng mà lúc này, hắn không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, đơn giản chính là vì kiếm thứ hai của đối phương đã gần ngay trước mắt! Chỗ sâu trong đôi mắt lãnh tĩnh của La Dật phiếm sát ý cuồng bạo và phẫn nộ thâm trầm tới cực hạn… La Dật, từ trước vẫn luôn là thiếu niên giữ tôn chỉ ẩn nhẫn đối đãi, hôm nay đã triệt để nổi giận. Hồi tưởng lại một chút, chính mình chẳng bao giờ chêu chọc bất cứ người nào trong bọn hắn, thế nhưng, nhưng người này tự cho rằng mình có thực lực cao, thực cho có thân phận, một lần lại một lần làm khó chính mình… Như vậy, làm sao có thể nhẫn? Đầu tiên là La Hào tại “niên sơ giác kỹ” tìm mọi cách khi nhục đối với chính mình, sau đó trong Tinh Võ Đường bị La Tam khiêu khích khó dễ, hiện tại càng trực tiếp sai cao thủ như La Thiên Thần tự thân tới đuổi tận giết tuyệt chính mình… Chính mình đến tột cùng là có thâm thù đại hận truyền kiếp gì với bọn họ? Làm sao để bọn họ cừu địch chính mình tới như vậy, trả bất cứ giá nào cũng muốn giết chết chính mình? Dù là phụ thân của “Dật thiếu gia” thực sự có quan hệ mật thiết với yêu thú, dù là La Thiên Phong dẫn tới việc hai nhà Đường Tống tới vây công La gia, khiến cho La gia thương vong thảm trọng… Thế nhưng La Thiên Phong là La Thiên Phong, vì sao phải để mọi lỗi lầm của La Thiên Phong, mọi thù hận đối với La Thiên Phong đổ lên đầu chính mình? Phảng phất như bọn họ khi dễ chính mình, vũ nhục chính mình, liền giống như chuyện đương nhiên, là thiên kinh địa nghĩa? Thậm chí không cho phép phản kháng?