Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 103 : Cục dĩ bố hạ

Đại khái chừng một nén hương sau, trước mắt La Dật bỗng nhiên mở rộng sáng sủa, một sơn cốc hình vòng cung nhất thời đập thẳng vào mi mắt hắn. La Vũ cũng dừng lai trước sơn cốc này, nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu, mọi người lập tức dừng bước chân. - Nhìn kia, đó là sào huyệt của ám dạ miêu thú. La Vũ hơi lộ nụ cười, thấp giọng nói. Theo ngón tay hắn chỉ, mọi người nghi hoặc nhìn lại, lập tức con mắt sáng bừng. Trong chỗ sâu sơn cốc có một sơn động không tính quá lớn. Sơn động tại vị trí chân núi, chỗ hơi lõm sâu vào lòng núi, có vẻ cực kỳ âm u và ẩm ướt, xung quanh sơn động càng mọc dày nhiều loại dây leo thực vật các loại, giống như rèm cửa miễn cưỡng che đậy bên trong. Lúc mọi người quan sát cẩn thận, trong mắt đều lộ vài phần hưng phấn và vui sướng. Loại địa hình như thế này quả thực chính là ông trời đặc biệt cung cấp cho bọn họ đánh chết ám dạ miêu thú. Ám dạ miêu thú là yêu thú cấp bảy hậu kỳ, càng có thuộc tính hắc ám tương đối hiếm thấy, ban ngày đối nó chính là khoảng thời gian thích hợp để ngủ nướng. Hiện tại trước cửa huyệt động vô cùng yên tĩnh, chỉ có trong cỏ hoang truyền tới tiếng côn trùng kêu vang, cũng càng thêm tô đậm cho sơn cốc âm u vài phần quỷ dị. - Được rồi, bây giờ chúng ta phân phối vị trí cụ thể. Thanh âm La Vũ hạ thấp, nhẹ giọng nói. Yêu thú họ mèo rất linh mẫn, chỉ cần có một chút động tĩnh cũng có thể kinh động, đánh thức nó từ trong giấc ngủ say, vì vậy mọi người đều vô cùng cẩn thận mỗi một hành động nhỉ, rất sợ kinh động tới ám dạ miêu thú trong sơn động không xa kia. - Tiểu Dật, Vân Băng, Như nhi cùng với Tinh nhi... Bốn người các ngươi lặng lẽ ẩn nấp phía bên phải huyệt động. Quỳnh nhi, Thúy nhi, Dương Tử, ba người các ngươi đi bên phải. Tiểu Dật, Vân Băng, Quỳnh nhi, Thúy nhi, bốn người các ngươi dùng Triều Tịch Quyết tận lực đóng băng trước cửa huyệt động, cũng khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống càng thấp càng tốt, như vậy có thể thăng thêm xác xuất thành công đóng băng ám dạ miêu thú. Về phần Như nhi, Tinh nhi và Dương Tử, ba người các ngươi phụ trách phối hợp. Nếu như ám dạ miêu thú bị đóng băng thành công, vậy tất nhiên là tốt nhất. Còn nếu không thành công, Nhi nhi, Tinh nhi, hai người các ngươi tháo túng dây leo trước cửa huyệt động, dùng khả năng lớn nhất cuốn lấy nó, Dương Tử thì cố gắng quấy nhiễu hành động của ám dạ miêu thú... Hiểu chưa? La Vũ quay sang đám người La Dật phía sau nói, hắn phân công cực kỳ chi tiết, mọi người tự nhiên vừa nghe đã rõ ràng, lập tức gật đầu. La Vũ gật đầu, nói tiếp: - Tiểu Khải và Đầu Trọc là lực công kích mạnh nhất của tiểu tổ. Hai người các ngươi không cần ẩn náp, trực tiếp từ chính diện phát động công kích mạnh nhất tới ám dạ miêu thú là được. Nếu như bốn người tiểu Dật thành công đóng băng ám dạ miêu thú, vậy các ngươi có thể trực tiếp giết chết. Nếu như không được, liền bức nó phải chạy sang phía bên phải, nhất định phải để nó thoát ra theo phía bên phải, bắt buộc phải né tránh sang phía đó mới tránh được công kích của các ngươi... Chắc không thành vấn đề đúng không? La Khải và La Hành liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều có chút lãnh tĩnh gật đầu. La Vũ hít sâu một hơi, con mắt lóe lên hàn mang hướng về phía huyệt động vẫn yên tĩnh như cũ, lộ ra nụ cười có chút thị huyết nói: - Hôm nay, nhất định phải dành cho nó một lần tuyệt sát hoàn mỹ! Mọi người đều tự hành động đi! Theo mệnh lệnh của La Vũ, mọi người đều tự hướng về vị trí đã phân định rõ ràng tiềm hành đi. Thời gian bọn họ có rất nhiều, tự nhiên không cần phải nóng lòng nhất thời. Thận trọng, không hoảng loạn, như vậy mới không xảy ra vấn đề sai sót. Thân pháp của ám dạ miêu thú quá nhanh, lại là yêu thú cấp bảy hậu kỳ. Nếu có bố cục tốt, muốn giết nó không phải quá khó, thế nhưng nếu như trước khi hành động xuất hiện vấn đề sai lầm, vậy thì muốn săn giết sẽ cực kỳ khó khăn. Đám người La Dật và La Băng Vân đi tới trước cửa huyệt động, ẩn thân trong một bụi cỏ dại cao tới thắt lưng. Đợi các thành viên khác tới đúng chỗ đã phân, mấy người liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhẹ nhàng gật đầu. La Dật đưa tay để lên trên mặt đất, khống chế lực lượng tại tầng thứ năm trung kỳ, một cỗ hàn khí băng cứng nhất thời từ trong lòng bàn tay phát ra, dưới song chưởng, băng hàn nháy mắt từ lòng bàn tay hắn làm trung tâm lan tràn ra! La Dật ngày hôm nay đã sớm không phải là thái điểu vừa mới xuyên qua mà đến, không hiểu phải vận dụng lực lượng như thế nào. Dưới sự khống chế cẩn thận của hắn, băng cứng màu băng lam từ dưới song chưởng lan tới tước cửa huyệt động. Hôm qua vừa mới mưa to, trên mặt đất không hề thiếu nước mưa, điều này cũng khiến cho hiệu quả đóng băng cửa huyệt động được tăng cao hơn rất nhiều. Phía sau La Dật và La Băng Vân, La Tinh và La Như không hề nhàn rỗi. Chỉ thấy hai nàng nhắm hờ hai mắt, trên người lập lòe một tầng quang mang màu xanh, nếu như tỉ mỉ quan sát có thể phát hiện, tầng quang mang màu xanh này giống như rất nhiều sợi tơ cực nhỏ, từ trên người hai hai nàng lóe ra, sau đó cấp tốc dung nhập vào trong tầng cỏ dại xung quanh. Võ giả thuộc tính mộc tuy nói có thể thao túng một ít thực vật, thế nhưng điều này cần phải có thời gian chuẩn bị nhất định. Chí ít với năng lực của Khô Mộc Quyết tầng thứ năm, còn phải chuẩn bị một phen. Thời gian rất nhanh trôi đi. Không bao lâu, dưới sự nỗ lực của bốn người La Dật tu luyện Triều Tịch Quyết, toàn bộ mặt đất trước cửa huyệt động đã hoàn toàn hóa thành một mảnh băng cứng! Lưu quang màu lam trơn bóng lưu chuyển trong tầng băng cứng, nhưng bên trên lại bao trùm không ít cỏ dại, không nhìn kỹ căn bản khó có thể phát hiện ra. Mà lúc này La Tinh và La Như cũng mở hai mắt ra, hít sâu một hơi, trên ngón tay các nàng, một tia sáng ngưng tụ màu xanh dần dần lan tràn, dung nhập vào tầng cỏ dại xung quanh. Nếu tỉ mỉ quan sát có thể phát hiện được, tia sáng màu xanh này không chỉ dung nhập vào tầng cây cỏ xung quanh, càng nối liền với những thân dây leo quấn dài chằng chịt trước cửa huyệt động. Mà ở mặt đối diện với động phủ, địa phương hơn mười mét phía trước, hai người La Khải và La Hành đã rút trường đao ra khỏi vỏ. La Hành tu luyện Liệt Viêm Quyết, La Hành tu luyện Ương Kim Quyết, hai đoàn quang mang một vàng một đỏ dần dần bốc lên trên thân thể hai người, hiển nhiên bọn họ đã vận chuyển toàn bộ lực lượng, bất quá vẫn bị bọn họ tận lực áp chế chờ một kích lôi đình. Trang diện gương cung bạt kiếm, tâm thần của mọi người đã hoàn toàn tập trung lại. La Vũ ẩn nấp trong tầng cỏ dại không xa, nhãn thần đảo qua moin người. Thấy mọi người hơi nhìn về phía hắt gật đầu ý bảo chuẩn bị xong, hắn hít sâu một hơi, trong mắt chợt lóe tinh mang, sau đó hoàn toàn thu liễm lại, biến thành lãng tĩnh không gợn sóng. Cúi người nhặt một hòn đá, sau đó ném mạnh vào trong huyệt động! Cạch... Hòn đá hung hăng va chạm vào mặt đất huyệt động phát ra tiếng cạch cạch âm vang, trong hoàn cảnh như hiện tại càng có vẻ chói tai.