Vụ bí ẩn bức di chúc khó hiểu
Chương 5
MỘT TRÒ ĐÙA NGUY HIỂM
Thái độ Hannibal vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
- Có phải cháu vinh dự được nói chuyện với cảnh sát trưởng Lopez không ạ? - thám tử trưởng hỏi.
- Cậu đang được vinh dự ấy - người đàn ông đáp - Còn tôi thì được vinh dự bắt giữ các cậu vì tội phá bĩnh.
- Nhưng thưa chú - Bob bắt đầu nói - tụi cháu không...
- Thưa chú cảnh sát trưởng, xin chú hãy vui lòng nhìn lại cành cây mà bạn cháu đang cầm đã héo tàn - Hannibal nói - Cành cây đã bị bẻ cách đây lâu rồi, thậm chí cháu dám khẳng định là hôm qua. Tụi cháu vừa mới đến thôi và tụi cháu không hề có một hành vi phá hoại nào cả.
- Vậy các cậu không tìm kho báu của lão Dingo à? - Lopez đa nghi hỏi.
- Dạ có - Hannibal nói - nhưng tụi cháu không quan tâm đến mấy cây mận vàng của chú, kẻ phàm tục do không biết nên đã tấn công cây. Bà Towne đã thuê tụi cháu để tìm lại gia tài của lão Dingo.
- Thuê à? - Lopez không tin hỏi lại.
- Dạ đúng - Peter nói - Tụi cháu là thám tử mà.
Hannibal đưa ra giấy chứng nhận của cảnh sát trưởng Reynolds:
- Chú cứ việc điện thoại cho chú Reynolds - Hannibal nói - Hay chú gọi cho bà Towne cũng được.
Lopez đọc tờ chứng nhận.
- Đúng là chữ ký của ông cảnh sát trưởng Reynolds - Lopez thừa nhận - Vậy các cậu là Ba Thám Tử Trẻ à?
Cựu cảnh sát trưởng gãi đầu.
- Và các cậu thật sự nghĩ lão Dingo đã giấu một cái gì đó gần đây à? Không phải trò đùa à?
- Tụi cháu nghĩ là có - Hannibal nói - và tụi cháu đến nhờ chú giúp.
- Tôi giúp à? Giúp như thế nào?
- Chú có thể giúp bằng cách chỉ cho tụi cháu biết cây thông Sác nằm ở đâu? - Peter trả lời.
- Thông Sác? - Cựu cảnh sát trưởng lập lại - Tôi không hiểu... thông Sác… thông Sác… À! Hay ý các cậu muốn nói thác sông? Thác sông là nơi lão Dingo và tôi thường đến câu cá?
Hannibal dùng nắm đấm dập trán. Thám tử trưởng tức mình vì đã không hiểu ra cách chơi chữ.
- Dạ đúng, thưa chú - Hannibal nói - Thác sông ở đâu vậy?
- Dễ tìm thôi. Cứ việc theo con đường mòn kia. Các cậu sẽ thấy một cái đập tạo thành bể chứa, và một chiếc tàu có cabin mục nát. Chúng tôi thường câu cá ở đó.
Ba thám tử cám ơn cảnh sát trưởng, leo lên xe đạp chạy theo hướng được chỉ; chẳng bao lâu ba thám tử nhìn thấy một cái đập ở thượng lưu, nước đổ xuống thành thác.
Ba thám tử tiếp tục đạp đến ngang đập. Có một con đường đất đi vòng bể nước. Ba bạn lần theo con đường này và nhìn thấy một chiếc tàu cũ cột ở bờ. Lòng sông ở đây rộng khoảng một chục mét; dòng nước chảy khá nhanh, nhờ có lượng mưa xuân.
- Vậy là giải xong câu đố đầu tiên - Bob vừa nhảy xuống xe vừa nói - Bò sát đã dẫn bọn mình đến thông Sác.
- Bọn mình hãy qua câu đố thứ nhì - Peter nói tiếp - Mận vàng, tức là thang hả? Thang kìa! Có thể đúng thang đó.
Thật vậy, một cái thang dẫn từ boong tàu lên mái cabin. Peter đầu tiên nhảy lên tàu, leo lên thang. Boong trên cố lan can rải đầy hộp mồi câu.
- Hãy tìm một cái gì đó vần với Người đẹp Hoa Súng - Hannibal ra lệnh - Một cái gì đó vần và cô lập.
Ba thám tử tiến hành lục soát hộp và thùng. Không có gì. Hannibal giở vài tấm ván lên. Cũng không thấy gì.
- Không có gì vần với Người đạp Hoa Súng - Peter nói.
- Nhưng chắc chắn ta đang tìm đúng hướng - Hannibal ngoan cố - Lopez là một bò sát. Chú ấy quen biết với lão Dingo và đã chỉ đường cho ta đến thác sông duy nhất trong vùng này.
- Hay lão Dingo muốn rằng có thể nhìn thấy một cái gì đó nằm trên bờ - Bob nói khẽ.
Ba Thám Tử Trẻ đứng tỳ tay ở lan can nhìn khắp. Không có gì vần với Người đẹp Hoa Súng.
Rắắắắắcđùùùùng!
Nghe như tiếng một tấm ván nặng rơi xuống đất. Ba thám tử chạy sang bên kia tàu, phía đất liền. Skinny Norris đang đứng trên bờ.
- Cám ơn nữa nhé - Skinny cười khẩy - Mình nghe thấy hết rồi. Bây giờ mình biết đó là thang gì rồi. Lần này chính mình sẽ tìm ra kho báu. Chúc Ba Trẻ Ngốc thượng lộ bình an nhé.
- Babal ơi! - Bob la lên - Tàu đang trôi đi.
Thật vậy, Skinny đã tháo dây ràng và bỏ tấm ván ra.
Ba Trẻ Ngốc chạy xuống boong dưới. Nhưng không kịp: tàu đã trôi cách bờ ba mét rồi.
Peter nắm chặt tay:
- Skinny, tao sẽ...
- Đi chơi vui vẻ nhé - Skinny la với - Khoảng một hai tiếng nữa, thế nào các cậu sẽ cập bến đâu đó.
Rồi Skinny bỏ chạy, vẻ mặt tự mãn.
- Để mình tóm nó! - Peter càu nhàu.
- Các cậu ơi! Đập nước! - Bob la lên.
Cả ba nhìn ra phía trước. Tàu trôi càng lúc càng nhanh. Tiếng gầm gừ khẽ vang lên, càng lúc càng to dần! Ở ngang đập nước, dòng sông biến thành một cái thác chết người.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
32 chương
62 chương
27 chương
39 chương
72 chương
30 chương
90 chương