Vọng nguyệt lâu
Chương 9 : bài ca bước lên trời
“Lúc ở thành Tuyên, có một người Hồ xung phong nhận việc xem tướng cho ta. Mẹ ta dùng tiếng Hồ hỏi gã rằng: ‘Trong cuộc đời con ta thì chuyện khẩn yếu nhất là gì?’” Hắn nói hai câu rồi dừng. Rõ ràng Tố Doanh không hề tỉnh lại.
Thâm Hoằng nói tiếp: “Đương nhiên, điều bà muốn hỏi là ta có thể leo lên ngôi vị hoàng đế hay không. Nhưng người Hồ rõ ràng đã hiểu sai ý, trả lời rằng: Bé trai này sẽ vì một đóa hoa mà thích một người phụ nữ. Mẹ ta cảm thấy bị lừa gạt, đánh gã năm mươi bản.”
Hắn cười, biểu cảm kia dường như là cảm thấy chuyện này rất khôi hài từ tận đáy lòng.
“Lúc Tuân sinh ra đời, người Hồ lại tìm đến ta. Ta sợ gã hiểu sai ý, dùng tất cả lời nói chúng ta có thể khai thông để hỏi gã, trong cuộc đời chuyện trọng đại nhất là cái gì. Gã nhìn đứa bé trong tã, nói: Chắc tôi vẫn phải chịu đòn. Nhưng mà bé trai này sẽ vì một đóa hoa mà thích một người phụ nữ. Thật tức cười làm sao, vớ vẩn làm sao! Cùng là lời tiên đoán ấy, ở trên người ta chỉ là lời nói vô căn cứ.”
Thâm Hoằng ngừng thật lâu không nói gì, dường như quên sạch chuyện phía sau.
“Sau đó thì sao?” Không biết Tố Doanh tỉnh lại từ lúc nào, dịu dàng hỏi. Thế là Thâm Hoằng tiếp tục nói: “Sau khi Hâm nhi chào đời, ta chợt nhớ tới gã, phái người đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được gã. Ta hiếu kỳ gã còn có thể nói cái gì nữa. Nàng có biết, gã nói như thế nào không?”
“Bé trai này sẽ vì một đóa hoa mà thích một người phụ nữ?” Tố Doanh chỉ đùa nhưng Thâm Hoằng lại gật đầu.
“Gã còn chưa mở lời đã phục trên mặt đất, nói: ‘Thì ra tìm tôi tới là muốn đánh tôi. Vậy thì xin mời! Bởi vì… bé trai này vẫn sẽ vì một đóa hoa mà thích một người phụ nữ.’”
Tố Doanh và Thâm Hoằng cùng mỉm cười.
“Ta không đánh gã bởi vì gã là một kẻ điên không đáng đánh. Nhưng ta đã dạy dỗ gã: Tên ngốc nhà ngươi cho rằng kẻ làm chủ thiên hạ là cô bé con miệng toàn những chàng tình tôi ái hay sao?” Người Hồ đứng lên, quật cường trả lời: “Thông minh như bệ hạ, sao lại không phát hiện ra chứ? Ái tình không phải là bộ phận nổi bật nhất trong cung đình. Nhưng khi người mệt mỏi không chịu nổi thì sẽ phát hiện, nó không phải thứ nguy hiểm vô dụng mà là thứ duy nhất có thể khiến người cảm thấy ấm áp trong cung điện lạnh như băng, khiến cho người mỉm cười. Đây không phải là chuyện quan trọng nhất sao?”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
58 chương
10 chương
142 chương
33 chương