Vọng nguyệt lâu
Chương 10 : bảy con thú
Bảy quân cờ hồng ngọc mạ bạc, bảy quân cờ bạc mạ vàng, tạc thành bảy tượng trông giống hệt dã thú, sừng sững đứng lặng trên bàn cờ, mắt lom lom nhìn con thỏ vàng ở trung tâm.
Hoàng đế cầm từng quân trong số chúng lên xem tường tận, thở dài nói: “Quá xa hoa rồi.” Ngay cả hắn cũng nói ra những lời ấy thì bộ cờ bảy con thú này có thể nói là có một không hai.
“Ngay cả bàn cờ cũng là ngọc trắng và ngọc xanh ghép lại để điêu khắc. Quà sinh nhật tặng cho Chân Ninh phải tốn kém như thế sao?” Hắn đảo mắt nhìn hoàng hậu Tố Doanh đối diện, chậm rãi nói: “Sinh nhật của nàng, nó chỉ hát có một khúc.”
Tố Doanh nhặt một quân hổ vương bạc để ở lòng bàn tay, dùng ánh mắt khen ngợi thưởng thức lông bờm mạ vàng chế tác tinh xảo. Đúng vậy, công chúa nhỏ Chân Ninh mười ba tuổi chỉ hát một bài ca ngắn gọn. Nhưng trong mắt hắn, Chân Ninh có thể hát một bài vì nàng đã khá lắm rồi. Nếu nàng chuẩn bị quà tạm được thì ngay lập tức sẽ thành mẹ kế lạnh nhạt. Sao có thể không chọn món quà bất ngờ được chứ?
Tố Doanh thân mật mỉm cười với Chân Ninh ở bên cạnh. Mà rõ ràng Chân Ninh không màng đến món quà. Trong đầu cô bé có một hộp quân cờ gỗ sơ sài khác mà hôm lén chuồn khỏi cung mua được ở chợ bên ngoài. Cô bé yêu thích vật kỷ niệm cho việc xông xáo bên ngoài này không gì sánh bằng, nhưng mà ngày hôm sau đã bị phụ hoàng tịch thu, cầm đi đánh cờ với hoàng hậu. Vì vậy Chân Ninh đưa tay ném cờ bảy con thú mà hoàng hậu trả lại vào trong hồ.
“Công chúa, đấu một ván nhé?” Tố Doanh đề nghị.
Chân Ninh liếc mắt nhìn Tố Doanh: Chẳng qua nàng chỉ lớn hơn vài tuổi thế mà giọng điệu y hệt như một người bề trên, tuy ngữ điệu hỏi ý kiến nhưng thái độ lại không thể từ chối. Chỉ có người quen kẻ khác làm theo lệnh mới có loại thái độ này, mẫu hậu bị phế trước đây cũng đã nói như vậy. Mà lúc mới vào cung Tố Doanh chẳng qua chỉ là một nữ quan dâng hương hèn mọn, ở trước mặt mẫu hậu ngay cả ngẩng đầu cũng không dám. Bây giờ nàng đã dùng loại giọng điệu rồi.
Mỗi lần Chân Ninh nghe Tố Doanh nói, bất kể nội dung nàng nói là gì thì đều lập tức muốn làm trái lại. Nhưng hôm nay phụ hoàng đau ốm ở bên mỉm cười nhìn chăm chú, Chân Ninh không thể ương ngạnh từ chối Tố Doanh, miễn cưỡng lựa chọn quân cờ màu đỏ và trận địa màu trắng có thể đi trước. Mỗi chiêu cô bé đều phải giành trước.
Trên bàn cờ hình vuông, núi, rừng, sông, thảo nguyên bốn loại địa hình mỗi bên hai khối, tổng cộng tám khối, phân ra hai màu lam, trắng. Hai vị kỳ thủ đều có bảy loại dã thú ác điểu: Hổ, báo, sói, cáo, ngựa, linh dương, chim ưng, một nhóm màu đỏ, một nhóm màu trắng. Ngoài ra còn có một con thỏ vàng giấu ở trong bàn cờ. Các kỳ thủ muốn lợi dụng ưu thế của bảy con thú ở trong khu vực khác nhau nghĩ cách bắt được thỏ vàng, đồng thời phải đề phòng và công kích mãnh thú của đối phương.
Chỗ nguy hiểm nhất của loại trò chơi này là quân cờ không có vị trí cố định. Kỳ thủ tự mình sắp xếp điểm bắt đầu của chúng, bắt đầu từ bố cục trở đi đã là cạnh tranh sống chết. Hơn nữa không giống cờ vây có thể từng quân nối nhau thong dong vào trận, nó chỉ có bảy con cờ.
Lúc bày trận thế, Chân Ninh không hề nghĩ ngợi đã đặt linh dương ở vị trí không quan trọng gì nhất. Bắt đầu từ con thú yếu nhất và địa hình yếu nhất, đây là bước đầu thường gặp, dụ địch coi thường. Linh dương là quân cờ trước khi bắt đầu đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh, không ai quan tâm đến nó cả.
Tố Doanh cầm lấy linh dương của bản thân, tự dưng cười khổ một cái: Nàng chỉ từng thấy một người coi linh dương quan trọng như hổ vương, bảo vệ chúng thật tốt ở vị trí trung tâm. “Ở trong cục diện này linh dương không thể dựa vào bất kỳ mãnh thú nào, là con thú duy nhất thực sự không muốn hổ vương chết đi.” Lúc hoàng đế chơi cờ đã nói như vậy.
Lời tuy như vậy nhưng giữ lại linh dương cũng chỉ vì coi trọng nó có thể ngăn cản công kích của kẻ địch thay cho hổ vương mà thôi. Ngăn cản công kích cũng như bị vứt bỏ. Tựa như hắn nói: “Hoàng hậu mà ta muốn chọn, thật ra là một kẻ hi sinh… Khi ta đi về chốn cực lạc phía Tây, nàng hãy chọn một ngôi chùa miếu, tụng kinh cho ta, tốt nhất là rời xa kinh thành.” Khi đó hắn nằm trên giường bệnh, dường như biết trước cái chết của mình. Linh dương phải rời đi cùng với hắn, không thể cho người thừa kế của hắn thêm phiền phức được.
“Tương lai của Tố hoàng hậu chỉ có hai loại: Trở thành Tố thái hậu hoặc là chết một cách thần bí, chỉ để lại năm sinh năm mất còn nguyên nhân cái chết bị sơ lược đi. Giờ ta cho nàng lựa chọn thứ ba.” Hắn nói như vậy.
Dường như hắn chưa hề biết, “lựa chọn” không phải người khác cho mà là do mình tạo ra. Là ngồi chờ chết hay là ra sức đánh một trận? Linh dương yếu nhất cũng có cú nhảy vọt cướp đoạt thỏ vàng!
Chân Ninh thấy hoàng hậu nắm chặt một quân linh dương, không biết nàng có dự định kỳ quái gì. Bỗng nhiên thấy nàng giang tay ra rồi nở nụ cười tao nhã, đặt nó ở một vị trí hiếm thấy. Hoàng đế khẽ nhíu mày: “Hoàng hậu luôn khiến người ta cả kinh. Linh dương để ở chỗ này, nếu không thể một lần hành động cướp đoạt thỏ vàng thì phải biến mất trong chớp mắt rồi.”
“Phải.” Tố Doanh thản nhiên nhếch miệng.
Chân Ninh chưa từng thấy bố cục như của Tố Doanh, không khỏi trở nên nghiêm túc. Bảy loại dã thú có vị trí mà bản thân dễ dàng phát huy ưu thế nhất, cũng có vị trí bị hạn chế nhất.
Ngựa hoang để ở nơi đâu tốt nhất? Nó rất dễ sử dụng nhưng nếu muốn tiếp cận thỏ vàng thì chỉ có thể đặt sau lưng linh dương. Chân Ninh khinh thường nghĩ: Nó giống như họ ngoại, thoạt nhìn rất oai vệ nhưng phải thông qua một người phụ nữ mới có thể chạm đến quyền lực chí cao.
“Nương nương, nghe nói là người xúi anh trai của mình ra chiến trường. Vì sao thế?” Chân Ninh giả vờ ngây thơ: “Y là anh trai ruột của hoàng hậu, cho dù không có nhiều chiến công thì cũng đã là quận vương Lan Lăng, tướng quân Long Tương. Còn muốn tìm gì nữa?”
“Nước nhà gặp nạn, dân thường còn có trách nhiệm, huống gì người là anh cả của ta.” Ngữ điệu Tố Doanh nhẹ nhàng, ứng phó một câu rồi khẽ đặt ngựa hoang của mình ở bên cạnh linh dương.
Nàng cũng chẳng muốn Tố Táp đi. Lần trước ra chiến trường, hắn mang về danh hiệu tướng quân Long Tương và tâm hồn thiếu nữ của nữ tướng quân công chúa Thịnh Nhạc, cũng mang về những vết sẹo khắp người. Nhưng Tố Táp nói: “Nếu tôi không đi, sau này nương nương ngồi trên điện Kim Loan cũng phải nhìn sắc mặt của người khác giống như hôm nay vậy.” Không có chiến công thì khó có thể có được sức thuyết phục cùng với thực quyền. Hắn sẽ hết sức nỗ lực để vị trí hoàng hậu của nàng được vững chắc.
Là linh dương đang che chở ngựa hoang, cũng là ngựa hoang đang làm hậu thuẫn cho linh dương. Không chỉ hắn mà mọi người trong nhà hoàng hậu đều đã biến thành ngựa hoang. Em gái Tố Lan của nàng đã chuẩn bị đầy đủ để đặt chân vào cung từ lúc còn nhỏ, kết quả lại bỏ lỡ cơ duyên, gả cho con thứ của tể tướng. Vốn tưởng rằng có thể ảnh hưởng đến tương lai quốc gia, kết quả cả thảy đều thành bọt nước. “Ông trời không tác thành cho em, em chỉ có thể trông chờ chị tác thành.” Sau khi Tố Lan tỏ thái độ như vậy thì dốc lòng dốc sức bày mưu tính kế vì Tố Doanh. Nàng ấy muốn vượt qua lưng con linh dương này, lưu lại dấu chân ở đỉnh cao của quốc gia.
“Đáng tiếc thời gian bất lợi! Không giải cứu được nguy cơ của biên giới phía Tây, lại muốn Tuân ca ca nắm giữ ấn soái đi giải cứu y.” Chân Ninh lẩm bẩm một tiếng, hung hăng đặt quân báo của mình lên trên bàn cờ.
Đông cung Tuân… Tố Doanh cầm lấy quân báo bạc của mình, lập tức không biết nên để ở nơi đâu. Nếu là một năm trước, nàng sẽ yên tâm để con báo và linh dương ở cùng nhau. Khi nàng trở thành hoàng hậu ngoài dự đoán của mọi người thì chỉ có y chân thành nói: “Nàng phải cẩn thận.” Cẩn thận người mẹ bị phế truất của y ngóc đầu trở lại.
Khi đó nàng cho rằng, Đông cung từng thật lòng thích nàng, nàng từng thật tình ngưỡng mộ y, bọn họ có thể lặng lẽ bên nhau. Để vị trí trữ quân của Tuân không bị uy hiếp, thậm chí nàng đã lén lút làm trái sự kỳ vọng của mọi người, không muốn mang thai hoàng tử nữa. Nhưng mà cũng chẳng cần nàng làm điều thừa… Sau khi thật sự có thai, chính y đã tặng một chén canh củ sen ngọt bỏ thuốc.
Cuối cùng vẫn là một con báo! Tố Doanh hối hận thầm thở dài, đặt báo bạc ở trên thảo nguyên thích hợp với nó, rời xa rừng rậm của linh dương và ngựa hoang.
Sói phải để ở nơi đâu mới có lợi nhất? Đó là một quân cờ mấu chốt, không thể khống chế nó thật tốt thì phần thắng sẽ bị mất một nửa. Chân Ninh chậm chạp không quyết, dứt khoát đặt cáo lên trên bàn cờ trước. Có thể thao túng cáo tốt thì không thua gì con sói hung ác.
Nhưng Tố Doanh đã định liệu trước vị trí của sói là núi. Địa bàn của nó không giống với linh dương và báo, nó là vị vua không ngai trên khối địa bàn ấy. Về phần cáo… vị đại thần này ấy à, trung với hổ vương, giúp đỡ báo, đối với sói thì như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Trên bàn cờ cáo là quân linh hoạt nhất, để ở nơi đâu đều có ích cả. Tố Doanh đặt cáo ở trước linh dương, chỉ cần dùng tài tình thì cáo có thể ngăn chặn được rất nhiều phiền phức cho linh dương.
“Dùng cáo chăm nom linh dương?” Chân Ninh cảm thấy kỳ quặc: “Không ngờ bàn cờ của nương nương lại lấy linh dương làm trung tâm.”
“Tại sao lại không chứ?” Tố Doanh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mỗi người đều mạnh mẽ hơn nó, không cố gắng bảo vệ thật tốt thì sẽ chết một cách vô nghĩa. Ta chỉ có bảy con cờ thôi.”
Chân Ninh cắn môi suy ngẫm rồi hừ lạnh một tiếng: “Cho dù bảo vệ tốt thì có thể làm gì chứ? Nó không giống với báo. Dù hổ vương chết rồi, báo đoạt thỏ vẫn coi như là thắng. Hổ vương mà chết thì dẫu linh dương có cướp được thỏ vàng thì vẫn thua thôi.”
Chỗ khiến người ta tràn đầy lòng tin nhất của bàn cờ này là nó sẽ không tan cuộc vì hổ vương chết đi. Con báo có thể lên ngôi làm vương, nó tự tay đoạt được thỏ vàng thì vẫn xem như là người thắng. Tố Doanh nói tựa như đang đùa giỡn: “Công chúa không nên kết luận quá sớm.”
Kế tiếp là chim ưng. Nó tùy ý bay lượn giữa núi, rừng và thảo nguyên nhưng nhất định phải nhờ cậy sau lưng một loại đồng bạn bất kỳ mới có thể vượt sông lấy thỏ.
Chân Ninh cười nói với Tố Doanh: “Chắc nương nương muốn sắp xếp ở phía sau linh dương nhỉ? Chim ưng của người nhất định phải thông qua linh dương mới có thể có chút thu hoạch.”
“Không sai.” Tố Doanh khẽ mỉm cười, đặt chim ưng xong xuôi. Lúc ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy bỉnh nghi[1] Thôi Lạc Hoa của cung Đan Xuyến và phó giám Bạch Tín Tắc. Một người là thầy của nàng trước khi vào cung, một kẻ là hoạn quan mà nàng trọng dụng sau khi vào cung. Hai người này cũng giống như những người trong cung khác, có thể nương nhờ bất cứ ai, không nhất định phải thuần phục nàng. Trừ phi nàng có thể cho bọn họ cơ hội mà người khác không thể nào cung cấp được.
[1] quan nữ coi phép tắc.
Nàng đã giữ được tính mạng của Thôi Lạc Hoa. Khi đó Tố Doanh còn chưa phải là hoàng hậu, tước vị của cha nàng còn chưa được tấn làm Bình vương mà là quận vương Đông Bình. Để Thôi Lạc Hoa không dạy dỗ ra một thiếu nữ giống như Tố Doanh, ở đêm trước khi Tố Doanh lập hậu, quận vương Đông Bình cảm thấy cần phải diệt trừ Thôi Lạc Hoa. Tố Doanh dẫn bà vào cung, trở thành nữ quan tâm phúc, lập tức từ cái đinh trong mắt của quận vương Đông Bình biến thành đồng minh. Thôi Lạc Hoa không hề phụ nàng, vẫn luôn là cánh tay đắc lực của nàng.
Về phần Bạch Tín Tắc… nàng cần phải cẩn thận mà suy nghĩ. Em trai của y là Bạch Tín Mặc, người sau khi hủy bỏ hôn ước cùng Tố Doanh thì đi cưới công chúa Vinh An. Từ đó chữ “Bạch” là cái gai trong thịt của nhà mẹ hoàng hậu. Bạch Tín Tắc là một người có năng lực, dùng y thế nào vẫn là một vấn đề mà Tố Doanh ngẫm ngợi rất cẩn thận. Dù sao y cũng là một hoạn quan từng tham dự vào việc Tú vương mưu phản, trở thành nô lệ trong cung, lại lớn mật đòi chức vụ vệ úy cung Đan Xuyến. Vệ úy cung Đan Xuyến là chức võ quan trong nội cung lĩnh năm nghìn binh, quan tứ phẩm. Nội tâm của y rất kiêu ngạo. Tác thành cho y, biết đâu sẽ có được một trợ thủ đắc lực thành thạo.
Lúc Tố Doanh trầm ngâm, Chân Ninh đã đặt hổ vương xong, bày mưu tính kế cho vòng tiến công đầu tiên.
Tố Doanh đặt hổ vương ở vị trí trung tâm vùng núi. Đây là nước cờ học được từ trên bàn cờ của hoàng đế. Hắn đặt hổ vương xong thì không động vào nữa, thông thường chỉ cần sai khiến sáu quân cờ khác là có thể giành được thắng lợi. Trước đây Tố Doanh chưa từng thử loại bố cục này nhưng nó đáng để thử một lần.
Chỗ tốt nhất của nó là không cần di chuyển.
“Việc này là không thể nào đâu!” Hoàng đế bỗng nhiên cười ha hả chen vào một câu, tưởng chừng như đang đáp lại tiếng lòng củaTố Doanh. Tố Doanh không biết hắn nói việc gì không thể, bình tĩnh chơi với Chân Ninh. Con báo của nàng rơi vào thế cô, còn hổ vương lại quá xa. Mà Chân Ninh thiên về dùng chim ưng và cáo, sau một hồi đấu kịch liệt cuối cùng tiêu diệt hết sói và báo của Tố Doanh, vẻ đắc ý bộc lộ hết ra ngoài.
Tố Doanh vẫn tỉnh rụi, thao túng linh dương nhảy nhót trái phải.
Sói của đối thủ cản trở nàng, báo uy hiếp nàng, cáo thì lúc gần lúc xa mê hoặc nàng. Nàng chỉ điềm tĩnh nhảy và nhảy. Ngay cả hoàng đế cũng nhìn đến mê mẩn: Vốn tưởng rằng linh dương của nàng sẽ chết rất nhanh, không ngờ có một đám đồng minh tiếp tế, lại tạo ra lối riêng.
Chân Ninh dần dần thiếu kiên nhẫn: Chưa từng thấy có người chỉ dùng linh dương là có thể đọ sức cùng một đám mãnh thú của đối thủ bao giờ. Cô bé quyết tâm ra sức trong một nước cờ, đẩy linh dương đáng ghét vào cảnh vây khốn cùng. Bước này quả nhiên rất thành công, cô bé nhìn thấy được sự lúng túng trên gương mặt của Tố Doanh.
“Thực sự là trò chơi càng ngày càng thú vị.” Hoàng đế nổi hứng, ôn hòa vỗ vai Tố Doanh nói: “Bố cục của nàng có phần thiên vị, mà Chân Ninh lại mạnh tấn công thủ kém. Coi thường hổ vương là điều không thể được!”
“Phụ hoàng!” Chân Ninh bất mãn bĩu môi, oán giận cha đã nhúng tay vào.
Tố Doanh thẹn đỏ mặt nói: “Bệ hạ quả nhiên liệu sự như thần.”
Hổ vương của nàng vừa di chuyển, lập tức càn khôn đảo lộn. Chân Ninh bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, lúc hao tâm đi bảo vệ hổ vương của mình thì linh dương của Tố Doanh nhảy đến, đoạt được thỏ vàng.
Chân Ninh buồn bực trong lòng song trên mặt lại treo nụ cười nói: “Thấy nương nương bố trí đặc biệt, tôi đã biết là nhất định phải vất vả một phen. Có thể lấy được sói và báo của nương nương, tôi đã đủ hài lòng rồi. Hai quân cờ này, nương nương vứt bỏ thật thoải mái nhỉ.”
Tố Doanh nắm thỏ vàng, dịu dàng mỉm cười nói: “Ta đã có kết quả mình mong muốn rồi.” Nói đến đây thì bị tiếng con nít khóc lóc ngắt lời. Tố Doanh vội vã đến xem đứa bé trong lòng cung nữ rồi nói với hoàng đế: “Hoàng tôn nên ăn cơm rồi, thiếp xin phép cáo lui.”
Hoàng đế gật đầu tỏ ý khen ngợi nói: “Mấy ngày này vợ chồng Đông cung lĩnh binh xuất chinh, phải phiền nàng chăm nom nó rồi.”
Tố Doanh khiêm tốn cười, ôm lấy hoàng tôn ra khỏi cung Ngọc Tiết. Đang đi, nàng bỗng nhiên dừng lại ngóng nhìn nơi xa.
“Nương nương đang nhìn gì vậy ạ?” Một cô gái phía sau Tố Doanh thấp giọng hỏi: “Hương đốt trong cung Ngọc Tiết khiến nương nương lại thấy ảo ảnh màu trắng ạ?” Nàng ấy không mặc trang phục của nữ quan hay cung nữ, nói chuyện lại lớn mật. Nàng ấy là Vương Thu Oánh, nữ y duy nhất khiến Tố Doanh tạm thời rời khỏi ảo giác.
Tố Doanh quét mắt liếc nàng ấy, mỉm cười nói: “Thu Oánh, ta tìm cô vào cung là xin cô cứu giúp thánh thượng. Cô chỉ cần chuyên chú quan sát người là đủ rồi.”
Lúc mùa hạ hoàng đế ngất xỉu, thái y nói là bị cảm nắng. Vì thái y chữa bệnh cho hoàng đế luôn giấu giếm hoàng hậu, sợ sau khi nàng biết tình hình thật sự thì sẽ hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hắn bị bệnh hơn một tháng vẫn không thể rời giường, dùng hai chữ “cảm nắng” để lừa gạt người ta thực sự không đủ sức nặng. Ngày đầu tiên Tố Doanh tìm Vương Thu Oánh từ ngoài cung đến xem bệnh cho hoàng đế, nàng ấy đã thẳng thắn nói: “Là trúng độc.”
Khi đó Tố Doanh có phần vui mừng vì lúc không thể cầu xin giúp đỡ từ đâu, nàng vẫn còn một vị thần linh để khẩn cầu. “Nếu như cho người thời gian một năm quyền khuynh thiên hạ nhưng phải lấy sự nhẫn nhục mười năm làm tiền đề, lấy sự đau khổ quạnh quẽ trong mười năm làm kết quả, người có muốn hay không?” Cô gái áo trắng trong ảo giác luôn nói như vậy.
“Cô thật sự có thể cho tôi thiên hạ ư?”
“Đương nhiên. Tôi giúp người dùng bất kỳ phương thức nào mà người thích để thao túng thiên hạ! Chỉ cần người tình nguyện dùng hai mươi năm làm cái giá.”
“Tôi muốn chồng tôi được sống.” Tố Doanh trả lời nàng ấy như vậy: “Có lúc người đàn ông đứng ở chỗ cao cần phải đối mặt với lựa chọn giang sơn và người đẹp. Còn người phụ nữ họ Tố đứng ở chỗ cao thì không cần nghĩ nhiều như thế bởi chàng chính là thiên hạ của tôi. Nếu như cô có thể làm được thì hãy đổi lời hứa hẹn cho tôi thiên hạ đổi lấy tuổi thọ của chàng.”
Mặc dù Vương Thu Oánh nói mình dốc hết sức lực có thể kéo dài một năm cho hoàng đế. Mặc dù trong một năm này, hắn không thể mạnh khỏe như trước được, hơn nữa còn có thể thường xuyên rất đau khổ. Nhưng…
“Đây là một năm mà người đổi lấy vì ngài ấy.” Cô gái áo trắng trong ảo giác của Tố Doanh nhảy múa trong gió: “Nếu như người không muốn hi sinh thì chỉ có thể đặt người khác lên đàn tế không ngừng. Dâng đồ tế lên, nỗ lực nhảy đi, thỏ vàng đang ở trước mắt của người.”
Hương của cung Ngọc Tiết quả thực lại đưa tới ảo giác này. Tố Doanh khẽ khàng phất tay áo, xua tan ảo ảnh được nàng đặt tên là “U Phức”. Ban đêm, trăng non đã treo trên ngọn cây. Nàng giả bộ đang thưởng thức để che giấu động tác kỳ lạ của mình, thở dài nói: “Không có nổi một vì sao. Đúng là mặt trăng cô độc.”
…
Duệ Tuân nhìn bầu trời dần dần nhuộm sắc đêm, bất tri bất giác thất thần.
Trăng lưỡi liềm ở biên giới phía Tây so với trăng sáng kinh thành trong ấn tượng của y càng thêm mỏng manh thiếu sức sống, tựa như một mũi tên bắn tới thì nó sẽ nát vụn ở trong bầu trời màu lam vậy.
Thái tử phi Tố Ly mặc áo giáp đi tới bên cạnh y, không rõ y đang nhìn cái gì, lại đang do dự cái gì. “Chàng có nghe thấy âm thanh kia không?” Nàng ấy hỏi. Trong sự yên ả truyền đến tiếng quân ca của nước khác. Kẻ địch tựa như mãi mãi không biết nổi giận, mãi mãi đang thách thức niềm tin chiến thắng của y. “Ngày mai nhất định lại là một trận huyết chiến.” Tố Ly chậm rãi nói: “Ngày mai của ngày mai… mãi mãi là huyết chiến. Phụ hoàng chàng bây giờ triền miên trên giường bệnh, vận mệnh khó lường. Chúng ta lại bị hoàng hậu và tể tướng ngăn cản ở chỗ này.”
“Không.” Duệ Tuân bình tĩnh phản bác. Có lẽ tể tướng nghĩ như vậy. Không biết từ khi nào Duệ Tuân và tể tướng Cư Hàm Huyền biến thành một núi hai hổ, sớm muộn phải có một phe lấy cái chết để kết thúc cuộc đọ sức. Nếu y đã mấy lần ra tay đều không thể cướp đoạt tính mạng của tể tướng thì không thể không phòng một kích trí mạng đến từ hắn ta. Y đi tới nơi này chỉ là để nắm giữ binh quyền, lôi kéo võ tướng, thuận tiện sau này diệt trừ tận gốc kẻ đối lập.
Nhưng y mới xuất chinh, phụ hoàng liền đột nhiên bị bệnh.
Sự an khang của hoàng đế có ý nghĩa như thế nào, y và tể tướng đều biết cả. Khi y chém giết ở trận tiền, phe đảng của tể tướng đương nhiên phải ở trong kinh thành tìm sách lược vẹn toàn. Kết quả vị trữ quân như y bị gạt ra ngoài, chậm chạp không còn cách nào trở về.
Nhưng hoàng hậu… Tố Doanh cũng nghĩ như vậy sao?
“Không?” Tố Ly có thể đoán được y đang mâu thuẫn điều gì, cười lạnh nói: “Hãy nghĩ đến mẹ chàng đã chết như thế nào. Tố Doanh không phải thánh nữ, nàng ta cũng biết hạ sát thủ!”
Sau khi mẹ bị phế đã nhiều lần thử trở lại cung Đan Xuyến. Tố Doanh mất kiên nhẫn với việc bà giãy giụa hết lần này đến lần khác, rốt cuộc ép bà chết cùng với tể tướng. Sau khi thị nữ bên cạnh mẹ trở lại kinh thành nói ra tất cả đầu đuôi ngọn ngành. “Lời trăng trối của nương nương ạ?” Thị nữ Mê Nhạn sửng sốt một lúc, cúi đầu nói: “Nương nương bảo tể tướng: ‘Chăm sóc Vinh An’. Nô tỳ cũng phải thận trọng theo sự sắp xếp của người, đến phủ của công chúa Vinh An.”
Vinh An là người may mắn, mẹ đến chết vẫn thiên vị nàng ấy. Thái tử một nước thì tất phải dựa vào bản thân. Nhưng mà trăng non e lệ như vậy, thật sự cung tên của y có thể bắn rơi xuống được ư? Duệ Tuân cúi đầu, thấy một đôi dao găm trong tay Tố Ly. Có lẽ nàng… nàng ấy mới là kẻ có năng lực chém sạch chông gai hơn trong vợ chồng hai người.
Duệ Tuân cầm lấy một con dao găm, Tố Ly liền mỉm cười, không hề do dự rút một con khác ra, rạch ra một vết thương máu me đầm đìa ở giữa bàn tay mình. Lúc mới chung chăn chung gối, bọn họ chưa từng thề non hẹn biển mãi đồng lòng. Giờ này khắc này lại cùng nhau nói ra lời hứa của bản thân.
“Giết hết gian mị, củng cố vị trí trữ quân.” Tố Ly nói thật khẽ: “Mọi thứ của họ Tố ở Thái An đều sẽ trở thành sức mạnh của chàng.”
“Cùng giữ thiên hạ, mãi tỏ ơn của gia quyến.” Duệ Tuân nói: “Nàng sẽ trở thành hoàng hậu giống như cô nàng – mẹ của ta. Bất luận người bên ngoài ly gián mưu hại thế nào, ta cũng sẽ không để nàng rơi vào kết cục bị phế như bà ấy. Con trai Duệ Hâm của chúng ta sẽ chọn con gái họ Tố ở Thái An làm vợ. Sau khi ta chết, chúng nó sẽ lại là một đời hoàng đế và hoàng hậu.”
“Nếu trái lời thề này, ngày không được yên, đêm không thể ngủ.” Hai người dứt lời đồng thanh, đập tay ba lần.
“Điện hạ, chiến trường chỉ là bước đầu tiên chuẩn bị lực lượng của chàng, sẽ không vây khốn được chàng. Ở kinh thành, toàn bộ cung đình đang chờ chàng và thiếp, chúng ta nhất định phải chiến thắng trở về.” Giọng của Tố Ly kiên định lạc quan: “Trước tiên phải xử trí tướng quân Long Tương. Kế tiếp là Tạ Chấn, Tố Doanh, tể tướng và hai đứa con trai của hắn – những kẻ đã đến cung Ly ở thành Man ép cô chết – phải chịu đến nghiêm phạt!” Nàng ấy nói như chém đinh chặt sắt: “Oan khuất của cô phải được rửa sạch, người phải là một hoàng hậu hào quang rực rỡ. Bằng không, thân làm con của hoàng hậu phạm tội bị phế, chàng sẽ chịu rất nhiều chỉ trích!”
Duệ Tuân nhìn Tố Ly, ánh mắt lạnh đi. Ngoại trừ cung Đan Xuyến, nàng ấy chưa từng động lòng với thứ khác, giương kiếm về phía ai cũng không hề chần chừ. Còn y…
Duệ Tuân nhìn vết thương nơi lòng bàn tay, siết chặt quyền. Y không nên do dự.
Y lấy ba mũi tên, nhúng mũi tên vào trong chiếc chén hứng máu tươi của hai người. Giương cung thật căng, lúc buông tay, trên dây cung nhuốm máu, gò má của y cũng lấm tấm đỏ. Tên bay thẳng tắp về phía trăng non.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
58 chương
10 chương
142 chương
33 chương