Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang
Chương 52 : Dưới đất nhu chiết cây liền cành (dưới đất đi tìm cây liền cành)
Hứng thú bào đinh mấy con này của Tiểu Ngư hoàn toàn thành số âm
Bị mắng ngu xuẩn không phải không thể lý giải, nhưng lý do là NPC nhận được chỉ lệnh hệ thống, cái này thật sự làm cho người ta không thốt được lời nào. Bất quá này á là phải cẩn thận nghiêm túc cân nhắc, chim đỏ tiên sinh nói sai sao? Đáp án là phủ định. Người ta nói vô cùng đứng đắn. Vì thế Tiểu Ngư và Kiều Lân bệ hạ ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi bình tĩnh.
Tiếp nhận nhiệm vụ với NPC trí năng, nhất là NPC bị bạn đánh, đó là một sự kiện tương đối vất vả. Mang thù linh tinh gì đó không phải chỉ có người chơi. Kết quả Tiểu Ngư khuyên can tầm năm sáu phút, chim đỏ tiên sinh vẫn không có ý định nói ra. Dù gì thì chủ đề tư tưởng của người ta chính là, không tin nhân loại, các người thương tổn thê tử của ta. Sau cùng Kiều Lân bệ hạ trực tiếp biểu lộ sự không vui: “Tiểu Ngư, cậu đừng nói nhảm với hắn nữa. Này, mi rốt cuộc muốn thế nào mới nói cho chúng ta biết Định Thủy châu ở đâu?”
Chim đỏ tiên sinh hừ một tiếng: “Trừ phi ngươi khiến thê tử ta bình phục như cũ.”
Khóe miệng Kiều Lân run rẩy, anh không thể nói với chim đỏ tiên sinh rằng chờ hệ thống respawn đi.” Vậy như thế nào mới có thể để cô ta bình phục như cũ?”
Chim đỏ tiên sinh trả lời: “Đến tế đàn trung ương điện Vương Mẫu chiết một nhánh liền cành, thê tử ta ăn nó vào sẽ có thể bình phục trở lại.”
Sau đó trước mặt hai người liền nhảy ra – Nhận hay không nhận nhiệm vụ “Nhu chiết cây liền cành”.
Lúc này hai người căn bản không thể không hắc tuyến, lựa chọn đồng ý rồi liếc nhìn nhau. Tiểu Ngư nhíu mày: “Người thiết kế nhiệm vụ này có phải tâm thần bị chấn thương gì không?”
Bệ hạ gật đầu: “Cực kỳ có khả năng. Mà cũng tốt, Vương Mẫu điện vốn dĩ không tồn tại, đây là phó bản Trung thu năm người. Sớm đánh xong sớm mở bản đồ. Cậu trước tiên khai thác Thải Thạch đi, tôi gọi người đến.”
Tiểu Ngư bên này lấy đá xong xuôi, Kiều Lân bên kia cũng đã tìm được nhân thủ. Thừa dịp Tiểu Hỉ Tử lấy đá, Tiểu Ngư trộm hỏi: “Tìm ai thế?”
Kiều Lân trả lời: “Tiểu Thu dắt Trình Đại Hổ theo cùng, tôi thuận tiện gọi Tiểu Cường tới luôn. Lần này chắc chắn sẽ không khổ sở như lần trước.”
Nghe mấy chữ Khâu Phong và Trình Đại Hổ cùng nhau đến, Tiểu Ngư lập tức trừng to hai mắt, biểu tìnhcó vẻ cực kỳ hứng thú. “Thu tỷ tỷ và Trình Đại Hổ cùng nhau tới giúp đỡ, quan hệ bọn họ bây giờ rất tốt hở?”
Bộ dáng Tiểu Ngư vừa tò mò vừa hưng phấn khiến Kiều Lân nhịn không được tiến lên nhu nhu đỉnh đầu đối phương: “Trình Đại Hổ quả thật vô cùng thích Tiểu Thu, nhưng cậu biết rõ Tiểu Thu là nam, cho nên nó sẽ không đáp ứng Trình Đại Hổ.”
“Nói không chừng khi Trình Đại Hổ biết Thu tỷ tỷ là nam nhưng vẫn thích anh ấy đó?” Ít ra Tiểu Ngư cũng đã nhìn thấy gương mặt thật của Khâu Phong, cảm thấy mị lực của người đàn ông này siêu cấp lớn, Trình Đại Hổ hẳn sẽ không để ý tới giới tính của Hồng Điệp Tri Thu. Tuy cậu cũng biết yêu đương và hôn nhân giữa đồng tính đều rất thông thường, nhưng vẫn có một bộ phận người không đồng ý. Tựa như có người trời sinh là đồng tính luyến vậy, lại còn có rất nhiều người trời sinh là thích người khác phái. Nếu Trình Đại Hổ là người sau, vậy quả thật rất buồn.
Ôm lấy một khối Ngũ Sắc thạch, Kiều Lân đồng chí vừa nhét vào hành trang vừa đáp lời với Tiểu Ngư: “Thật ra Tiểu Thu lúc trước bị một thằng khốn nạn làm thương tâm, cho nên mới phản cảm đi trêu chọc thẳng nam. Có lẽ Trình Đại Hổ không để ý nó là nam, nhưng ai biết được.Tiểu Thu không muốn tùy tiện ký thác cảm tình lên một người trong trò chơi, chuyện này sau này cậu cũng đừng hỏi nó.”
Dẫu rất tò mò quá khứ Khâu Phong rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng khiến Tiểu Ngư càng để ý hơn chính là câu cuối cùng của Kiều Lân. Khâu Phong không muốn tùy tiện ký thác cảm tình lên một người trong trò chơi, vậy bản thân mình cũng có thể hỏi Kiều Lân có cùng suy nghĩ như thế hay không? Chính cậu cũng không muốn tìm một người trong trò chơi đến thỏa mãn dục vọng yêu đương a! Đáng tiếc, cậu cảm thấy mình bây giờ không hỏi ra miệng được.
Hai người cặm cụi hồi lâu rồi một đường hướng về Vương Mẫu điện.Theo lời chỉ đường qua loa của chim đỏ tiên sinh, bọn họ đi đường chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi. Mấy con quái dọc trên đường đi còn nhiều hơn đám đã quét sạch trên quan đạo, hơn nữa toàn bộ đều là tiểu quái mãn cấp. Điều này làm cho Tiểu Ngư ngoại trừ quăng vài cái liên tục hồi máu vô mình và Kiều Lân thì hoàn toàn không thể phát huy tác dụng gì khác.
Kỳ thật, nếu chỉ là đánh không lại thì thôi, cái khiến Tiểu Ngư buồn bực liên tục chính là mấy con quái này toàn là những thứ cậu sợ nhất! Trái ngược với những con rắn ghê tởm khi xưa, hiện tại cậu cảm thấy Bạch Giác Mãng lớn chừng ba thước trước mặt quả thật là đáng yêu muốn chết! Bạn nhòm con Thực Nhân Chu(nhện ăn thịt người) và con Phong Ngô Công(rết hệ gió)thô to như cái đùi người không xa đằng kia xem, chẳng lẽ còn không tán thành rằng con mãng xà sừng trắng mỹ mạo nhiều hơn sao?
Căn cứ theo tâm lý không thoải mái, hứng thú bào đinh mấy con này của Tiểu Ngư hoàn toàn thành số âm. Vì thế mắt thấy Kiều Lân đánh chết một đám sau đó nhanh chóng chăm chú bào đinh vật thể “khủng bố”, cậu nhịn không được phát lạnh, da gà bật dậy toàn thân. Trong lòng liên tục thì thầm: dám chạm qua mấy thứ ghê tởm đó, lát nữa tiểu gia ta không để anh sờ mặt nắm tay gì đâu! Sau đó lại bắt đầu phỉ nhổ mình làm gì giống như vô cùng chờ mong tên lưu manh ý đến sờ mặt nắm tay vậy hả! Chắc chắn là bị mấy con quái ghê tởm này làm cho ảo giác! Chắc chắn thế!
Kiều Lân đương nhiên biết Tiểu Ngư thực chất rất sợ mấy con này, nhưng em ấy chẳng qua là đứng xa một chút, sau đó cảnh giác ánh đầy trong mắt, vẻ mặt lo lắng tương đối trấn tĩnh. Anh nhớ rất rõ sau khi bản thân mãn cấp tới đánh ở đây, lúc ấy trên núi cũng có rất nhiều người sắp mãn cấp quét nhiệm vụ đánh quái, kết quả bên tai toàn vọng tiếng thét chói tai và tiếng mắng chửi đau đớn của cả nam lẫn nữ. Cho nên Kiều Lân bệ hạ cảm thấy Tiểu Ngư Nhi nhà mình rất kiên cường!
Đại khái dùng bốn giờ thời gian trò chơi, hai người cuối cùng đứng trước cửa Vương Mẫu điện. Hang đá đồ sộ, bên trong tối om khiến lòng người run sợ không thôi. “Lân, lát nữa tôi phụ trách trị liệu sao?”
“Trước dò xét tình huống quái bên trong đã. Lát nữa tôi bảo Trình Đại Hổ T, tôi đứng bên cạnh cậu, lần này tuyệt đối không để cậu chết.Yên tâm.”Nói xong Kiều Lân bắt đầu sắp xếp đống vật phẩm đoạt từ đám “độc trùng” khi nãy.
Tiểu Ngư rất tò mò, bào đinh Tri Chu và Ngô Công, cộng thêm vài con trùng lớn biến dị, Ma Nghĩ(kiến) cực lớn sẽ nhận được cái gì, thế nên ghé sát tới hỏi. “Được cái gì?”
“Tơ nhện là tài liệu may mặc lục sắc cao cấp, những thứ bào đinh từ Ngô Công toàn bộ đều là đồ tất yếu làm dược hồi máu mãn cấp. Còn Ngọc Thiền (ve ngọc)rất khó bào, vừa rồi nhiều như thế tôi chỉ cắt được năm cái. Bất quá là lục sắc, có thể bán được. Ma Nghĩ là vật phẩm quan trọng làm Cường Cân tán cấp 80. Mấy con này đều rớt nọc độc, là nguyên liệu cơ bản tất yếu cấu thành ám khí Đường môn, vừa lúc để dành cho Đường môn trong bang dùng. Thịt rắn thì khá nhiều, hai tổ đưa cho cậu.Còn lại là da rắn mật rắn vân vân khá bình thường.” Nói xong Kiều Lân một lần nữa thu hồi hành trang, tay ôm chặt thắt lưng Tiểu Ngư. “Mấy thứ này nhìn rất ghê tởm, nhưng đều có thể bán không ít tiền.”
Mường tưởng lại hình dáng những thứ ấy, Tiểu Ngư vẫn ghét bỏ: “Tôi đây không thèm! Tôi yêu thích động vật có vú hơn, sau này mấy thứ buồn nôn này đều do anh động thủ!”
Nói xong mới phát giác người này quả nhiên lại động thủ với mình, Tiểu Ngư vội vàng giãy dụa, “Đừng có sáp tay anh lại gần! Vừa cắt mấy cái đó anh chưa rửa tay!” Tuy rằng cậu cũng thấy bản thân toàn nói vô nghĩa, những thứ bẩn thỉu trong trò chơi không dính lên tay, bằng không người chơi đánh xong loại quái chất nhầy đều phải chạy đi tắm rửa một chập. Dù sao cậu cảm thấy không thoải mái là được rồi.
Thời gian chờ người khá dài, trước đại điện Vương Mẫu đã tụ tập được hai mươi người. Xem ra tốc độ làm nhiệm vụ của bọn họ đều tương đối mau, bọn Hồng Điệp Tri Thu cũng là nhận được “thông tri” của Kiều Lân mới bắt đầu làm nhiệm vụ hệ liệt này. Mới vừa rồi đã gửi “tuyến báo” nhận được nhiệm vụ chim liền cánh kia, phỏng chừng lấy tốc độ nhân sĩ tệ hại của ba người mãn cấp bọn họ, không bao lâu cũng sẽ đến chỗ này.
Bởi vì là phó bản nhỏ Trung thu, cho nên trước cửa phó bản luôn có một ít acc nhỏ chưa mãn cấp giống như Tiểu Ngư. Nhưng khi nhìn tới một người chơi mặc trang phục tân thủ cấp 15, Tiểu Ngư nháy mắt tìm ra được cảm xúc tồn tại. Được rồi, chí ít mình không phải là người lớn gan nhất. Bất quá nghĩ lại lại cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, trang bị vũ khí chẳng những đã được Lân chuẩn bị tốt, ngay cả phương thức thăng cấp cũng được tiến bước tuần tự, Tiểu Hỉ Tử quả thật rất đáng khen ngợi!
Ước chừng qua nửa giờ, Hồng Điệp Tri Thu và Trình Đại Hổ chạy tới. Không thấy bóng dáng Lưu Hành Gặp Trở Ngại đâu, Kiều Lân khiêu đuôi lông mày: “Tiểu Cường không phải đi chung với các cậu sao? Người đâu?”
Hồng Điệp Tri Thu nhún vai:“Tương ngộ em gái trên đường, đang bị dụ dỗ, tổ đội trước đi.”
Mời Hồng Điệp Tri Thu và Trình Đại Hổ tiến tổ, Kiều Lân bật mở chưởng cơ.
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Tiểu Cường, chú rốt cuộc có đánh không?
Lưu Hành Gặp Trở Ngại: Đánh chứ! Em tới liền, lão đại đừng gấp!
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Muốn đánh thì tới nhanh, em gái gì mà còn phải tán trước khi đánh bản hả!
Lưu Hành Gặp Trở Ngại: Hí hí, em đây không phải khó gặp được một em gái hiền dịu khác hẳn mấy bà ma đầu bang chúng ta sao. Khó tránh khỏi nhộn nhạo một chập a!
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Đừng ghê tởm tôi. Nhanh lên, chờ đánh xong bản chú muốn tán gái thế nào thì tán. Bằng không tôi hiện tại nói cho đám Tiểu Hồng chú vì gái mà không đi đánh bản với lão đại!
Lưu Hành Gặp Trở Ngại: Đừng mà! ! ! Lão đại anh đợi em năm phút đồng hồ thôi! ! ! Em bay tới liền! ! ! Lập tức! Lập tức! !
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Chúng ta tiến bản trước, chú tự mình vào.
Đóng chưởng cơ, Kiều Lân mời Tiểu Cường nhập đội rồi vẫy vẫy ba người đang nhìn chòng chọc mình: “Chúng ta vào trước, nó lập tức tới ngay.”
Bên trong Vương Mẫu điện và cửa vào bên ngoài cũng không có cái gì không hài hòa.Cấu tạo sơn động vô cùng to lớn khiến Tiểu Ngư ca ngợi liên tục. Nhất là những bức vẽ được khắc họa trên vách động hai bên, cùng những cây đuốc dài nhen nhóm lửa sáng rực trên cao khiến người người cảm thấy quỷ dị mười phần. “Vương Mẫu điện không phải tiên nhạc phiêu phiêu trên Dao Trì sao? Nơi này như thế nào lại biến dạng như địa cung.”
Kiều Lân cười trả lời: “Cậu nói đó là Vương Mẫu nương nương, nơi này hẳn là cung điện của Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết là một nữ thủ lĩnh mặt người răng hổ đuôi báo đầu rồng đứng đầu một bộ lạc, sau này bị hậu nhân thần hóa mới phát triển thành Vương Mẫu nương nương cậu nói. Cậu xem các nhiệm vụ chúng ta làm khi trước, đều là thần linh thuộc thời kì thượng cổ, cho nên Vương Mẫu điện này tất nhiên không có cái gì tiên nhạc phiêu phiêu.”
Đối với sự “bác học” của Kiều Lân đồng chí, Tiểu Ngư luôn kính nể từ trong ra ngoài. Nói thật, mặc dù bản thân cậu cũng thích xem sách vở lung tung, nhưng cũng không có khả năng nhớ kỹ tất cả những thứ nhỏ nhặt. “Trí nhớ anh thật tốt. Hôm nào đó tôi cũng phải đi mua mấy cuốn truyền thuyết Trung Quốc!”
Hồng Điệp Tri Thu nói: “Mua làm gì, lãng phí tiền. Phòng sách Tiểu Lân có rất nhiều, không phải đều là của cậu sao.”
Tiểu Ngư nháy mắt mặt đỏ, bất quá ánh sáng phó bản không quá tốt, cho nên không ai thấy rõ biến hóa này.
Kiều Lân đối ngôn từ của anh em rất vừa lòng: “Đúng vậy, mua cái gì, đều lãng phí tiền. Huống chi đọc sách cũng không thú vị, muốn nghe cái gì tôi giảng cho cậu nghe. Sau này trước khi chúng ta ngủ mỗi đêm tôi đều kể một chuyện xưa, thế nào?”
Tiểu Ngư càng 囧. Còn…… trước mỗi đêm… một chuyện xưa… Tên hỗn đản này sao nói tự nhiên đến vậy a! “Biến! Ai thèm chuyện xưa mỗi đêm của anh! Quấy rầy đại gia ngủ giết không tha!” Kết quả có thể nghĩ, cậu nói xong câu này cũng cực kỳ muốn dán miệng mình lại. Nói… nói cái gì vậy trời!!!
Không có gì bất ngờ xảy ra, ba người khác đều phá lên cười. Đặc biệt là Trình Đại Hổ, nhìn Tiểu Ngư vẻ mặt phẫn hận rồi xấu hổ trừng mắt lườm Kiều Lân, hắn lại đảo mắt nhìn Hồng Điệp Tri Thu, trong lòng ngứa ngáy, nghĩ, nếu Tiểu Thu có thể lom lom nhìn mình vậy thì thật tốt a. “Cảm tình hai người thật tốt!”
Hồng Điệp Tri Thu khinh thường liếc sang Trình Đại Hổ: “Ghen tị thì anh đi tìm shota thử xem!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: JQ các loại đến rồi…
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
7 chương
13 chương
81 chương