Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang
Chương 44 : Giấm chua không thể ăn bậy
Kiều Lân đồng chí bình tĩnh đáp trả: “RP của cô là hack.”
Da mặt Tiểu Ngư đồng học thực ra rất mỏng, mấy “bộ phim giáo dục” lúc trước chỉ toàn vụng trộm khóa cửa núp trong nhà xem vài lần, bây giờ đột nhiên có một đại mỹ nữ xuất hiện ngay trước mặt gần như khỏa hết thân trên, cậu tự nhiên có hơi xấu hổ. Thời điểm xấu hổ đương nhiên sẽ phải di chuyển tầm mắt, tầm mắt dời về phía nào? Nhất định là dời về Kiều Lân bạn học ngay bên cạnh. Có điều chỉ thoáng lướt qua, cậu lại nhìn thấy một việc càng bực mình, thế nên thấp giọng mắng một câu: “Lưu manh!”. Hừ, vậy mà luôn mồm nói thích mình, thấy thân thể mỹ nữ sắp chảy rớt nước miếng đến thế kia! Xí!
Chúng ta lại nói một chút về trạng thái tâm lý hiện tại của Kiều Lân bệ hạ. Không thể phủ nhận, anh là một bi (bi***ual), chắc chắn cũng sẽ yêu thích thân thể nữ tính. Nhưng cho dù anh có đáng khinh hơn đi chăng nữa cũng không thể có ý tưởng không thuần khiết gì với một con BOSS. Vả lại, Kiều Lân không phải chưa từng gặp qua mỹ nhân, vì thế, giờ phút này anh nheo nheo mắt nhìn BOSS, trong lòng chỉ nghĩ hai việc. Thứ nhất: con BOSS này hẳn khó đối phó, 77 cấp so với bọn Tiểu Ngư mà nói có chút nguy hiểm, lại còn là quái nội công 100%, bản thân anh cũng sẽ mất máu, HP coi như thông qua, nếu là quái âm tính, Tiểu Hồng giải BUFF sẽ rất nhẹ nhàng, không được thì bảo Thanh Ninh trị liệu. Thứ hai: dáng người khá tốt, bất quá nhà chúng ta đã có một Tiểu Ngư Nhi rồi, may mắn cậu ấy là cá không đuôi, nếu không tính phúc ngày sau của trẫm sẽ hoàn toàn chìm nghỉm mất! Sau nữa, anh lại nhớ tới đôi chân của Tiểu Ngư, vừa nghĩ lại không thể không lệch sang khu vực không đứng đắn, vì thế kết quả là xuất hiện biểu tình tương tự chảy nước miếng trong mắt Tiểu Ngư.
Đương nhiên, nhĩ âm hoàng đế bệ hạ cũng còn xài được. Sau khi nghe được tiếng mắng, lực chú ý của bản thân lập tức thoát ra khỏi nhân vật anh đang YY trong đầu. Phát giác thấy con cá nhỏ hơi có tư thế sinh khí, rồi liên tưởng tới phương vị tầm mắt và tưởng tượng trí óc, phút chốc đã hiểu Tiểu Ngư Nhi đang ghen tị. Sau đó thì sao? Dĩ nhiên là nội tâm cuồng tiếu không ngừng, bề ngoài thì làm bộ không việc gì. Tinh thần phân liệt vân vân không thể biểu hiện ra ngoài được.
“Tiểu Ngư, lát nữa đánh BOSS cậu tập trung trị liệu cho tôi, khi tôi bảo thì cậu bơm máu ngay. Thanh Ninh, em thì trị liệu cho Tiểu Hồng và chính mình, Râu Quai Nón, nếu cậu rớt quá nhiều máu thì bơm cho mình vài cái. Cấp bậc con BOSS này đối mọi người là rất cao. Vừa rồi tôi đã quan sát, nàng ta có thể là quái âm tính, Tiểu Hồng em chú ý BUFF của nó và trạng thái chúng ta.” Nhìn xem, cái này không phải chứng tỏ anh vừa rồi suy nghĩ rất đứng đắn sao!
Thế nhưng, kế hoạch tác chiến của Kiều Lân bệ hạ dù tốt hơn cũng không nhất định như nguyện. Ví dụ như, Tiểu Ngư hoàn toàn không có tinh thần lĩnh hội, ngay lập tức nhận định cái tên Kiều Lânkia vừa nãy đã nhìn chằm chằm BOSS đầy thèm muốn. Được rồi, kỳ thật chỉ là nhìn thôi, nhưng Tiểu Ngư không hề ngờ rằng Kiều Lân đồng chí lại xuyên thấu qua BOSS nhìn thẳng sang bản chất thần diệu kia…
BOSS Tử An này quả nhiên như suy nghĩ của Kiều Lân, là quái nội công âm tính. Kỹ năng quần công đầu tiên của BOSS rất dễ tránh né. Mỗi khi nàng ta hô to lên, mọi người chỉ cần dựa trên mặt hướng của nàng ta rồi xê dịch thuận theo chiều kim đồng hồ 15o là có thể tránh thoát Thủy Đao bắn ra từ miệng. Dĩ nhiên, đây không phải kỹ năng quần công duy nhất, khi HP BOSS xuống 40%, nó sẽ đột nhiên thuấn phát một kỹ năng gọi là Thủy Lâm, vài chục mũi thủy tiễn hiện ra trên không nháy mắt đâm mạnh xuống dưới, rất khó trốn tránh, đặc biệt thương tổn vô cùng cao. Râu Quai Nón và Tiểu Ngư quang vinh hi sinh.
Nằm bẹp trên mặt đất, Tiểu Ngư tâm đau đến vặn vẹo. Cũng may chỉ thoáng qua một giây, không có tác dụng chậm, nếu không sẽ rất khủng bố. “Bà nội nó! Đau chết được! Không phải bảo mức cảm giác trong phó bản không cao sao!! Lừa đảo!!!”
Râu Quai Nón nằm cách địa phương Tiểu Ngư không xa phụ họa: “Chuẩn không thể chuẩn hơn! Móa, đau quá.”
HP BOSS từng chút giảm xuống, HP Kiều Lân đang dần dần trượt đi. Phiên Gia Hồng mắt thấy hai người chết ngửa nằm kia, vội vã kêu: “Thanh Ninh, tiếp tục trị liệu, chuyên tâm bơm cho lão đại! Còn 37% nữa thôi, nhất định phải mài chết ả!”
Vừa dứt câu, em gái Thanh Ninh quang vinh chết thảm dưới đao phong Thủy Đao.
Thanh Ninh: “Hu hu! Tui không cố ý! Chưa kịp phản ứng đã chết ngắc rồi. Đau quá trời đất, chết chả có gì hay ho hết ! ! !” Xem ra [Sơn Hà] là một game không phù hợp với việc thảng thi hoa thủy…
Vú em không còn, hai người đánh càng thêm lao lực. Cũng may, nguyên tắc nhất quán của Cẩm Lân Đường bọn họ là không luôn dựa dẫm vào trị liệu. Hạ phó bản đăng tràng chiến trường nếukhông mang lam hồng sẽ bị trừ DKP [1]. Vì thế, họ dựa vào sức chống đỡ của đại hồng và khả năng tránh né chính xác, hai người rốt cuộc đã mài chết được BOSS, nhưng tiêu hao lại tốn kém thêm một ít.
Ngay lúc BOSS ngã xuống, HP Kiều Lân cũng chỉ còn lại hơn 1000. Phiên Gia Hồng khá hơn một chút, còn 20000. Nhưng HP ban đầu của cô là hơn 150000… Có thế thấy con BOSS phó bản cấp 80 này “tàn bạo” biết bao.
Trước mặt ba xác chết lập tức xuất hiện bảng lựa chọn địa doanh sống lại. Xét thấy hai người còn sống không có kỹ năng hồi sinh, ba người cùng nhau chạy mất.
Kiều Lân cùng Phiên Gia Hồng ngồi xuống tại chỗ. Đợi hơn nửa ngày mới thấy ba bạn trẻ kia lạch bạch chạy trở về. Đây cũng chính là nguyên nhân đầu tiên cần phải nghiêm cẩn bảo vệ trị liệu khi hạ phó bản, thời gian người chết chạy về quá dài, suy cho cùng, bản đồ [Sơn Hà] siêu cấp rộng lớn. Ngặt nỗi kỹ năng hồi sinh của Thiệu Hoa chỉ có thể học ở cấp 50, không giống như Tịch Vân cốc, 20 cấp là có thể lĩnh ngộ rồi. Cho nên đội ngũ của bọn họ, không có thuyết pháp mạng thứ hai!
Ba người đã trở lại, Kiều Lân đứng dậy: “Lên sờ BOSS đi.”
Râu Quai Nón tiểu bằng hữu lập tức chắp tay: “Cầu sờ BOSS! ! !” Hai mắt lóe lóe lóe.
Phiên Gia Hồng khinh bỉ Râu Quai Nón: “Chú em chắc là muốn đi sờ mỹ nữ thì đúng hơn!”
Râu Quai Nón uốn éo vặn vẹo: “Không được sao? Mỹ nữ đương nhiên phải để mãnh nam đi sờ! Đám con gái mấy cô tất nhiên không biết. Lão đại, để em sờ BOSS đi! Anh nhất định rất hiểu lòng em!”
Kiều Lân bệ hạ liếc nhìn Râu Quai Nón, lại ngó ngó Tiểu Ngư, sau đó gật đầu: “Vậy chú tới đi.” Nhưng anh lại bổ sung thêm một câu. “Tôi kỳ thật không hiểu lòng chú lắm. Tôi chỉ cần Tiểu Ngư sờ là đủ rồi.”
Kết cục là như “lào”? Chính là tiểu bằng hữu Râu Quai Nón sờ được vòng eo nhỏ mềm mại của BOSS, còn chân Tiểu Ngư cũng “sờ” tới bắp chuối của Kiều Lân đồng chí. Được rồi, cái đó thật ra là đạp mới đúng.
Có lẽ do RP Râu Quai Nón không ổn, đồ mỹ nhân ngư rơi xuống rất đỗi bình thường. Hai cái vòng tay công kích nội công môn phái nào cũng sử dụng được, một áo khoác Quân Cơ, còn có một viên trân châu. Trong đó, trân châu là vật quý giá nhất, là tài liệu Tử phẩm chế dược và trang sức chế tác cao cấp. Tuy không hi hữu mấy, nhưng phải bị sung công. Bởi vì Tiểu Ngư có Kiều Lân “còng” vòng tay của anh, cho nên hai cái vòng tay Râu Quai Nón một Thanh Ninh một. Áo khoác Quân Cơ theo thường lệ đưa cho Phiên Gia Hồng làm trang phục mốt. Đáng ăn mừng nhất có lẽ là những phần thưởng đặc thù dành cho những acc nhỏ chưa max cấp của phó bản Trung thu. Sau khi ba xác chết nằm bẹp, BOSS ngã xuống cũng tặng cho bọn họ kinh nghiệm tương đối dày. Đây chính là khác biệt, ở phó bản khác tuyệt đối không có khả năng xuất hiện. Vì thế cấp bậc ba người bọn Tiểu Ngư đã sắp đến cấp 41 0.45%, so với lúc tiến vào thăng hơn một bậc.
Vài con BOSS được bọn họ xử lý khá nhanh, trong thế giới hiện thực mất độ chừng bốn mươi phút, nhưng trong trò chơi thì đã sắp trôi qua một ngày. Nhìn đống đen thui chưa được mở rộng trong bản đồ, bọn họ vẫn chưa có thành tựu thông quan, dĩ nhiên là vẫn còn BOSS. Một bản nhỏ bình thường chỉ khoảng ba đến bốn con, Lạc Thủy cung này không biết có bao nhiêu. Con mỹ nhân ngư chết khi nãy đã là cấp 80, kế tiếp hẳn là 90, khẳng định càng khó đánh hơn. Nhiệm vụ nhận được là nhiệm vụ chém giết Hà Bá, vậy BOSS cuối cùng hẳn chính là gã.
Thật ra Kiều Lân và Phiên Gia Hồng đều biết, tuy nói nhiệm vụ Trung thu có thể mang acc nhỏ, nhưng hạ bản bình thường chỉ mang một người mới, bốn người còn lại một T, hai khống chế, một vú em, còn người mới kia thuần túy ăn kinh nghiệm cọ trang bị. Cho nên phối trí của bọn họ thuần túy thuộc dạng OMG. Chỉ là đã đánh hết bốn BOSS, muốn thay đổi người cũng không có khả năng, chỉ có thể dựa vào thao tác điệu nghệ của hai quý danh. Cũng may, ba đứa con ghẻ này đều có thể trị liệu, mà Thiệu Hoa có thể liên tục điệp gia. May mắn thì có thể chết không quá nhiều lần.
Giá trị đói khát trong phó bản không giảm xuống, nhưng toàn bộ thành viên Cẩm Lân Đường đều là cật hóa. Nếu dự định tiến địa doanh nghỉ ngơi, như vậy phải nên ăn thứ gì đó. Ăn cái gì đây? Dù sao bánh bao thịt bánh bao vân vân của hệ thống bọn họ đã chán ngấy rồi. Thật ra, tư tưởng đồng nhất là nhờ ngự trù của bệ hạ làm vài món ăn mỹ vị.
“Được rồi. Tôi xác thực có mang theo một ít đồ gia vị, muốn ăn thì bây giờ ăn vậy. Bất quả, chỉ cầm theo một cái chảo, hấp cua không được rồi, mấy người đồng ý nướng cua không?” Tiểu Ngư hỏi.
Phiên Gia Hồng nhanh nhảu gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề! Cơ mà, chỉ ăn cua thôi sao?” Ý là cậu cũng không thể chỉ làm món cua thôi chứ?
Khóe miệng Tiểu Ngư run rẩy vài cái: “Được rồi, có thể dùng gạch cua làm trứng cuộn. Có điều chỗ tôi chỉ còn lại năm quả trứng gà, mỗi người chỉ có thể ăn chút ít.”
Thanh Ninh giơ tay: “Tui có năm cái!” Vì thế nhanh nhẩu chạy qua giao dịch đem qua năm quả trứng gà cho Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư bóp trán: “Tôi tưởng cô luyện may mặc mà, mang trứng gà trên người làm gì?”
Thanh Ninh trả lời: “Tui bào đinh gà rừng mà được. Lúc may đồ cần có lông gà rừng làm tài liệu. Sao, cậu bào đinh chưa từng ra trứng gà á?”
Tiểu Ngư hắc tuyến. Quay đầu nhìn về phía Trẫm Tâm Thậm Hỉ, Kiều Lân gật gật đầu: “Quả thật có thể bào đinh ra, nhưng tỉ lệ cực kỳ thấp. Cậu bào không ra là rất bình thường. Cô ta có thể bào được năm cái, chứng tỏ cô ta hack game.”
Thanh Ninh lập tức phản đối: “Lão đại! Đừng vu khống người vậy chứ! Vì lấy lòng Tiểu Ngư mà nói xấu em!! [Sơn Hà] không hack không hack được!”
Kiều Lân đồng chí bình tĩnh đáp trả: “RP của cô là hack.”
Mọi người: “……”
Loại chuyện nướng cua này không cần Tiểu Ngư tự mình động thủ. Có điều, cậu cống hiến ra vò dấm chua cuối cùng và khối gừng cuối cùng để làm nước chấm. May mà cái lò sưởi trong địa doanh phó bản còn có thể có nồi có khả năng nướng xiên, bằng không sẽ rất giày vò khốn khổ.
Mùi vị cua nướng vô cùng thật, Tiểu Ngư đánh trứng, nước miếng dường như cũng theo đó mà rơi rào rào. Đương nhiên chỉ là nói quá thôi chứ không có khả năng, trong hệ thống game thì loại chảy nước miệng nước bọt này không hề tồn tại.
Đổ một miếng gạch cua cùng với lượng thịt cua của hai con vào trứng, Tiểu Ngư bắt đầu chuẩn bị làm món trứng chiên nhân cua.
Gia vị trứng chiên chỉ có thể giản lược đi một ít, đống gia vị trong bao của Tiểu Ngư ngoại trừ muối và đường thì đều không dùng được. Đều đặn rưới dầu lên chảo không dính, chờ dầu nóng đủ thì đổ dịch trứng đã đánh tốt vào chảo, lượng trứng vừa vặn có thể bao trùm đáy chảo là tốt rồi. Sau đó chờ dịch trứng săn lại bên dưới, bên trên còn hơi sống, bắt đầu cuộn cuộn trứng từng chút sang một bên chảo, rồi lại một lần nữa đổ dịch trứng vào. Cho đến khi dịch trứng mới ngưng kết kỹ càng thì mới tiếp tục cuốn trứng ngược trở lại.
Chảo không dính không lớn lắm, cho nên với hơn mười quả trứng và thịt hai con cua Tiểu Ngư nhất định phải làm hai lần. Mọi người có thể tưởng tượng, sau khi hoàn thành miếng trứng cuộn đơn giản thứ nhất, vài người đợi hơn nửa ngày cho miếng thứ hai sẽ là biểu tình kiểu gì. Đương nhiên, không có ý chỉ của Kiều Lân bệ hạ, bọn họ không dám xuống tay, dù sao Tiểu Ngư tiểu đầu bếp ngay cả càng cua còn chưa ăn tới đâu.
Trong hoàn cảnh này, tốc độ làm dĩ nhiên không được quá chậm chạp. Chiên xong hai khối trứng cuộn, Tiểu Ngư đặt lên khay cắt nó phân biệt thành ba miếng. Việc phân phối không có khả năng cân bằng hết, nhưng hai miếng ở giữa nhất định là dành cho Tiểu Ngư và Kiều Lân. Ba người còn lại bốn miếng dư ra thì làm thế nào đây? Vốn bọn họ định dựa trên điểm ROLL mà quyết định, nhưng cuối cùng Kiều Lân thừa dịp ba người đang thương nghị phân chia kiểu nào dứt khoát giả bộ bỏ vào túi trữ vật của mình. Tiếp đó, cả địa doanh nhất thời im lặng.
Phiên Gia Hồng: “Lão đại…… Đây là cái thứ đức hạnh gì?”
Kiều Lân liếc cô một cái:“Miếng này cho Hồng Điệp Tri Thu.” Đương nhiên mọi người không cần hiểu lầm rằng Kiều Lân bệ hạ rốt cuộc đã nhớ tới huynh đệ tình thâm, anh chỉ muốn để Khâu Phong đồng học cảm thụ sâu sắc về đức tính “hiền huệ” của Tiểu Ngư nhà mình, tất nhiên, cũng không loại trừ đây là hành vi khoe khoang trắng trợn kiêm khích lệ khác người.
Phiên Gia Hồng bĩu môi: “Lão đại, anh đã có Tiểu Ngư. Không cần phải liên tục quyến rũ Thu tỷ tỷ được không?”
Thanh Ninh: “Nà ní? Lão đại có người khác?”
Râu Quai Nón: “Cước đạp lưỡng thuyền vân vân là chuyện không có phẩm giá nhất! Lão đại, anh thật khiến em thất vọng.”
Kiều Lân trừng mắt: “Nói bậy bạ gì đó! Nếu Tiểu Ngư nhà tôi hiểu lầm, tôi liền trừ một năm tiền lương của mấy cậu!”
Tiểu Ngư nở nụ cười: “Thu tỷ tỷ thường xuyên chiếu cố tôi, vì tôi còn xảy ra xích mích với người bang hội chị ấy. Cảm ơn là việc phải làm.” Bất quá vừa dứt lời, trong đầu cậu nhỏ lập tức YY hình ảnh Kiều Lân và Hồng Điệp Tri Thu đứng cùng một chỗ. Trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi nha. Hệ thống game [Sơn Hà] không thể sửa chữa dung mạo quá nhiều, chỉ có hai lựa chọn tăng lên 30% hoặc giảm xuống 30%, cho nên cao thấp mập ốm trong game đều đủ cả. Nhắc tới Hồng Điệp Tri Thu, cứ tính là anh ta tăng vẻ ngoài lên đi, vậy bộ dáng vốn dĩ đã rất khá rồi. Hơn nữa, Lân đã tỏ tình với mình, nhất định là thích con trai, Hồng Điệp Tri Thu lại là đàn ông, bọn họ dường như đã quen biết nhau thật lâu, vậy… bọn họ thật sự không có gì sao…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui đột nhiên phát hiện, hôm nay còn chưa post truyện lên. Khóc ròng, tui quả nhiên già rồi.
Chú thích
[1] DKP (Dragon Killing Point): là một cách thức tính điểm phức hợp để quyết định ai là người loot đồ trong game online, thường hay sử dụng trong Guild khi đi raid (raid cơ bản là cơ bản là giống 1 dungeon nhưng với quy mô lớn hơn nhiều, từ 10 đến 40 người đi tùy raid). Có khá nhiều cách để kiếm điểm DKP.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
7 chương
13 chương
81 chương