“Ta muốn cùng Vị Ương …” Tử La Lan nhỏ giọng nói, nhưng cũng không cản trở An Nặc lái xe. Dương quang ở NY nhiệt tình hơn Bern rất nhiều, náo nhiệt mà phồn hoa. Đương nhiên ý kiến của Tử La Lan ở trước mặt An Nặc không thể gọi là ý kiến, cho nên Tử La Lan không thể làm gì khác hơn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến lúc Tử La Lan cảm thấy không đúng thì bọn họ đã đứng trước một căn nhà xinh đẹp. Đất ở NY gần như là tấc đất tấc vàng, người có tiền cơ hồ đều mua một ngôi nhà xinh đẹp ở ngoại thành, kia với hàm ý có khả năng kinh tế cùng tài sản thật lớn. “Nơi này là chỗ nào?” Tử La Lan ngồi trong xe nhìn tòa kiến trúc trước mắt. “Nhà của ta,” An Nặc nói ngắn gọn, rất nhanh cởi ra âu phục, mở cửa xe. Tử La Lan từ trên xe đi xuống, có chút hoài nghi nhìn An Nặc: “Đến nhà ngươi làm chi?” “Ngươi không phải không muốn quay về phòng làm việc sao?” An Nặc để người quản gia cất xe, “tuy nhà của ta cũng không phải là địa phương an toàn, nhưng còn hơn phòng làm việc của ngươi, hơn nhiều lắm.” Cửa chính được mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp đi ra, nàng có chút kinh ngạc nhìn bọn họ: “Ta không biết ngươi muốn dẫn bạn bè về đây … ta không có chuẩn bị tốt bữa cơm đủ để đãi khách.” Người thiếu nữ kia chính là 1 bộ dạng hối tiếc không kịp, giống như không thể vãn hồi sai lầm, “Hiện tại mấy giờ, không biết có kịp vận chuyển khuê ngư tươi mới đến không … ngươi cần gọi 1 cuộc điện thoại, An Nặc.” Nàng nói. “Không sao, hắn sẽ trụ ở đây khoảng 1 thời gian,” An Nặc nhẹ nhàng nói, một bộ dạng nho nhã — khi y làm những điều này, cũng không cố sức, đại khái để hợp với giáo dục tốt đẹp của nhà bọn họ, “cho nên, ngươi cũng có đủ thời gian chuẩn bị.” Thiếu nữ nghiêng đầu như đang suy nghĩ đề nghị của An Nặc, lúc này nàng lộ ra biểu tình lấy làm tiếc lần nữa oán giận: “Ngươi cần phải gọi điện sớm 1 chút, kia lại không lãng phí bao nhiêu thời gian của ngươi.” “Thật có lỗi.” An Nặc ôn nhu nói. Thiếu nữ đến trước mặt Tử La Lan:”Chào ngươi, ta là kế mẫu của An Nặc, ngươi có thể gọi ta là Anna, hoàn nghênh đến nhà Lam Duy Tư.” Thanh âm của nàng mềm mại mà vui vẻ, nhìn qua không giống như Tử La Lan nghĩ. Nhưng lại càng làm Tử La Lan hoảng sợ, hắn có chút cứng ngắt nhìn mẫu tử kì lại ghê. Theo niên kỉ của Anna, có thể làm bạn gái An Nặc, hoặc là muội muội An Nặc. “Được rồi, vào đi thôi.” An Nặc đem Tử La Lan có biểu tình cứng ngắc kéo vào nhà. “Ai …. An Nặc, vị kia cũng là bằng hữu của ngươi sao?” Anna có chút hoang mang nhìn người sau lưng Tử La Lan. 2 người kia quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, đã ra thêm 1 người. Người kia lặng yên sau bọn họ không một tiếng động, Tử La Lan không có bất cứ cảm giác gì. “Kiêu Ngạo?” Tử La Lan nhìn thanh niên có mái tóc ám hồng sắc kia. Hắn tại Thụy Sĩ đã từng thấy Kiêu Ngạo, hắn không nghĩ bọn họ vừa tới NY, là gặp ngay tại cửa. “Hắn cũng là bằng hữu của ngươi sao ?” Anna hướng về Kiêu Ngạo mỉm cười một cái, sau đói quay dầu nhìn An Nặc. “…không phải.” An Nặc lạnh lùng quay đầu, “ta không nhận ra người này.” “A! Ngươi thế nào có thể như vậy …” thanh âm Kiêu Ngạo có chút thê thảm lập tức tiêu tan ngay khi An Nặc đóng cửa. Anna có chút lưỡng lự đứng ở ngay cổng, không quá xác định có nên mở cổng ra hay không. “Hắn không phải bằng hữu ta, nếu như hắn nói nhất định phải vào, ta nghĩ vệ sĩ của chúng ta nguyện ý phát huy chút tác dụng.” An Nặc ôn nhu nói, sau đó chìa tay kéo Tử La Lan lên lầu 2. “Được rồi, nếu như ngươi không nói như thế …” Kế mẫu ở nơi này lẩm bẩm. Tử La Lan quay đầu nhìn nàng 1 cái, Anna ngẩng đầu đối mặt hắn lộ ra 1 cái dáng tươi cười rực rỡ. Thật không thể tin được, cô gái xinh đẹp như thế này lại gả cho phụ thân lớn tuổi của An Nặc… Hắn vừa nghĩ, vừa vô ý thức bị An Nặc kéo qua hàng lang lộng lẫy, đi vào gian phòng trong cùng. “Nơi này là phòng khách sao?” Tử La Lan đi vào gian phòng hỏi. “Là phòng của ta.” An Nặc nói, thuận tiện cởi áo khoác đen, tháo cà vạt ra. “A, trời ạ, phòng của ngươi toàn là máy nghe trộm …” một cái thanh âm quen thuộc từ trong phòng truyền đến. Tử La Lan lần nữa thấy Kiêu Ngạo, hắn đang ngồi trên ghế trong tiểu phòng khách, trên bàn tay có một cái máy nhỏ như cái nút, ở trên còn lấp lóa quang mang ám hồng sắc. “Anna cái người này cư nhiên lại có sở thích biến thái như thế,” Kiêu Ngạo chống cằm nhìn bọn họ rồi nói, “kế mẫu của ngươi lại đặt máy nghe trộm trong phòng của ngươi nhiều như vậy, đương nhiên còn có máy giám thị.” An Nặc 1 bộ dạng bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Những máy nghe lén này còn hoạt động không?” “Ta đã động tay động chân, bọn họ chỉ nhìn thấy hình ảnh bất động, máy nghe lén cũng mất đi hiệu lực rồi.” Kiêu Ngạo nhún vai nói. “Kế mẫu của ngươi …” Tử La Lan có chút kinh ngạc nhìn An Nặc, trong lúc nhất thời không cách nào đem loại hành vi biến thái này cùng thiếu nữ vui vẻ vừa rồi có liên hệ với nhau. “Được rồi, chúng ta hiện tại đều đã biết nàng chỉ là 1 con cờ,” An Nặc ngồi xuống trên ghế dài, đối mặt với Tử La Lan nói, “chúng ta lần trước không phải đã biết rồi sao?” “… Ta còn có 1 chút kinh ngạc,” Tử La Lan nhỏ giọng nói, sau đó ngoạn ngoãn ngồi bên cạnh An Nặc. Kiêu Ngạo đối với Tử La Lan lộ ra một cái dáng tươi cười: “Biết không, Tạp Lạc Tư tìm ngươi đến muốn điên rồi.” “… Ta quên gọi điện thoại cho hắn,” Tử La Lan vội móc điện thoại trong túi ra, nhưng điện thoại đã bị tắt. Dù có thông qua vệ tinh cũng không tìm được vị trí của ngươi,” Kiêu Ngạo giống như tiểu hài tử thực hiện được âm mưu nở nụ cười, “ta đoán, trên người An Nặc có lắp trang bị bí mật gì đó.” “Úc, hoàn toàn chính xác,” An Nặc nhíu mày, không chút nào che giấu trước phản ứng không vui của Tử La Lan, “Tạp Lạc Tư hẳn là nên đứng ở trong cương vị công tác của mình, chứ không phải suốt ngày tìm Tử La Lan.” “Phần lớn công tác của hắn chính là việc này,” Kiêu Ngạo nhún nhún vai, “ngươi cũng không nên trách hắn, vì nếu cái máy kia nóng giận thì hắn cũng sẽ gặp xui xẻo.” “Cái máy kia … còn có thể tức giận?” “Ngươi có thể tưởng tượng ra một cái người xấu, lúc nổi giận có bao nhiêu đáng sợ a.” Kiêu Ngạo cười rộ lên, “có thể thâm nhập vào hệ thống máy tính của Thương Chi Lan Môn, đem mọi ngươi nhốt trong đó, hoặc là trong thang máy …” “… nó sẽ không như vậy đi?” Tử La Lan nhỏ giọng nói, bất an lôi kéo tay áo An Nặc. “Ngươi biết, kỳ thực khả năng ta nói hoàn toàn có thể xảy ra,” Kiêu Ngạo bỗng chăm chú nhìn hắn, “nếu như ngươi không quay về, sẽ có rất nhiều người chết, đừng nên thử khiêu chiến với tính nhẫn nại của cái máy kia, chúng ta còn chưa đủ điều kiện này.” “Các ngươi rốt cuộc từ nơi nào làm đến như vậy?” An Nặc có chút bực bội hỏi, “không thể ngắt điện sao?” “Nó có bình điện dự phòng, chống được 4,5 năm là không thành vấn đề,” Kiêu Ngạo mở tay ra nói, “theo dự đoán cẩn thận của chúng ta là khoảng 4,5 năm, có lẽ 7,8 hay 10 năm cũng không chừng, mặc dù 4,5 năm tính là không lâu, nhưng nếu ngươi đem cái máy nguy hiểm này đặt ở giữa NY, thì mọi người trong thành phố sẽ bị nó lăn qua lăn lại cho đến chết.” “Không thể trực tiếp đem nó đi hủy sao?” An Nặc nhịn không được hỏi. “Ngươi có khuynh hướng bạo lực,” Kiêu Ngạo ung dung nói, “ngươi có thể đem nó hủy đi, nhưng ngươi được biết, toàn bộ trò chơi Dã Vọng ol đều dựa vào nó mà tiến hành, đem trò chơi dừng lại cũng không là chuyện gì to tát, nhưng bí mật chúng ta rửa tiền cũng sẽ tùy thời mà bại lộ, toàn bộ người của Thương Chi Lan Môn sẽ đối mặt với thẩm vấn của chính phủ, ngồi chồm hổm trong tù hoặc là tử hình.” “… chỗ chúng ta không có hình phạt tử hình,” An Nặc trừng mắt nhìn hắn nói. “Úc, chính phủ hiện tại rất thích bí mật thủ tiêu,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “hiển nhiên, đối với chuyện của Thương Chi Lan Môn, có thể bọn họ không tha trước mặt quần chúng.” Trong phòng nhất thời rơi vào 1 bầu không khí an tĩnh đến kỳ lạ. Kiêu Ngạo trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta cũng không hi vọng Tử La Lan sẽ quay về bên cạnh cái máy kia, nhưng ngươi phải rõ ràng, chúng ta bây giờ không thể đấu lại cái máy kia.” “Cũng không thể chịu an bài của cái máy kia …” An Nặc lạnh lùng nói. “Phòng kỹ thuật đang bí mật nghiên cứu cách đối phó với cái máy kia,” Kiêu Ngạo thở dài nói, “các hạng mục đang được tiến hành rất nhanh, dù sao cái máy kia muốn vận hành thì phải tiêu hao rất nhiều, đại bộ phận trình tự vận hành của nó đều là về Dã Vọng ol, cho nên khi nó hóa thân thành vong linh, bộ kỹ thuật mới có thể đem vi rút bỏ vào.” “Cần bao nhiêu thời gian?” Tử La Lan bất an hỏi. “Cái này còn chưa có nghiên cứu ra …” Kiêu Ngạo do dự một hồi rồi nói, “nhưng đã tới giai đoạn cuối cùng rồi, ngươi biết — vong linh kỳ thực chính là trạm cuối, nếu chúng ta 4 người trực tiếp tiến nhập vào trạm cuối cùng, thì có cơ hội đem hắn bức ra, lúc này, phòng kỹ thuật mới có thời gian cài virus vào.” “Xác xuất thành công quá thấp,” Tử La Lan lập tức nói, “hơn nữa … chúng ta còn chưa khẳng định vong linh chính là nó, nếu như thất bại …” “Nếu như thất bại, chúng ta trực tiếp đối mặt với chết não …” Kiêu Ngạo thấp giọng nói, “nhưng là chúng ta đã đến bước đường cùng rồi.” “Chúng ta cần phải giám định 1 chút,” Tử La Lan nhỏ giọng, “ta không biết nó sẽ tự động hóa thành vong linh.” “Kia thật sự là một cái ý kiến hay, chúng ta hiện tại đi đi.” Kiêu Ngạo lập tức đứng lên. Tử La Lan cũng ngoan ngoãn đứng lên, tuy rằng hắn không tình nguyện trở lại cái địa phương kia, nhưng có rất nhiều sinh mệnh đang cần, cái loại không tình nguyện này căn bản không là gì. Tử La Lan mới vừa đứng lên thì tay đã bị An Nặc nắm lấy. “Không được đi.” An Nặc lạnh lùng nói. Kiêu Ngạo ngẩn người, lập tức cười cười: “A, ta quên, kế mẫu của ngươi, dường như đang chuẩn bị bữa tối, có lẽ ngày mai ngươi có thể mang Tử La Lan đến công ty.” “… rất nguy hiểm.” An Nặc nhìn Tử La Lan nói. Tử La Lan bị y nhìn đến chột dạ: “Ách, lúc bắt đầu tranh luận đã nói, bây giờ còn chưa có nguy hiểm gì, nếu như ta lấy thân phận GM vào …” “Không được.” An Nặc ngay tức khắc nói. Tử La Lan không biết làm sao trảo trảo đầu, hiển nhiên giữa nhiều sinh mệnh cùng mệnh lệnh của An Nặc, khiến hắn khó xử. “Cái kia … như vậy ta đi trước.” Kiêu Ngạo một bộ dáng công thành lui thân nói, “cái này ta có thể cùng Tạp Lạc Tư báo cáo kết quả công tác, hiển nhiên các người đã nghĩ hảo phải làm như thế nào,” nói xong hắn xoay người từ cửa sổ nhảy xuống. Tuy nơi này là lầu 2, bất quá đối với một sát thủ đứng đầu mà nói, hiển nhiên chẳng là gì.