Bài viết được đăng một giờ trước, hiện giờ số lượng kích vào vượt qua hai vạn, phúc đáp hơn sáu ngàn, trở thành chủ đề nóng hổi nhất được bàn tán. Người đăng nặc danh, nội dung bài viết là vài bức ảnh. Bức thứ nhất tại Kinh Hồng Lâu, một màn Tiếu Khinh Trần dùng tơ lụa bao lấy Giang Phong Nguyệt mang đi; bức thứ hai là theo NPC nhận nhiệm vụ, Tiếu Khinh Trần đưa kiếm cho Giang Phong Nguyệt; thứ ba là thời điểm bọn họ đến tân thủ thôn, Tiếu Khinh Trần chỉ quái cho Giang Phong Nguyệt, Giang Phong Nguyệt giết quái; thứ tư là Tiếu Khinh Trần chiến Nam Phong Thụ, Giang Phong Nguyệt âm thầm trợ giúp; thứ năm là Giang Phong Nguyệt giết chết Nam Phong Thụ… Góc độ hình ảnh thật quỷ dị, sở dĩ nói quỷ dị, là do biểu tình hai người khi đó. Cả năm bức ảnh, mỗi bức Giang Phong Nguyệt đều cùng Tiếu Khinh Trần ánh mắt chạm nhau, có lẽ lúc ấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng tuyệt đối không phải “Nói, chuyện, yêu, đương”. Giang Phong Nguyệt nhìn đến trang thứ hai mới thấy có người đề cập về hắn và Tiếu Khinh Trần, trong đó rõ ràng chỉ có duy nhất một quan điểm —— Tiếu Khinh Trần đã sớm muốn giết Hoàng Thái Tử, nhưng không muốn người khác biết nên tìm cho mình một tấm mộc, tấm mộc này chính là Quân Lâm Thiên Hạ. Mới đầu Giang Phong Nguyệt không rõ vì sao Tiếu Khinh Trần bị chụp mũ như vậy, sau đó nhìn giới thiệu về Dự Chiến Thiên Hạ mới biết được, Bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ, tựa như hoàng đế một quốc gia, địa vị cao cao tại thượng, quyền lợi trên vạn người. Thân là Bang chủ đệ nhất bang phái, thanh danh trong trò chơi cao hơn so với bất cứ ai, hơn cả ngoạn gia mãn cấp duy nhất Tiếu Khinh Trần. Giang Phong Nguyệt đối Dự Chiến Thiên Hạ hiểu biết không nhiều, nhưng hắn biết, sự việc lần trước Bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ bị hắn đè chết không có nửa điểm quan hệ với Tiểu Khinh Trần —— khi đó là lần đầu tiên hắn gặp được Tiếu Khinh Trần. Kinh Hồng Lâu là lần gặp mặt thứ hai, sau đó bị nắm, chộp lấy chơi nhảy cầu vài lần. Mấy ngày nay, vào ban ngày tuy rằng đều ở chung, nhưng cơ hồ đều do Tiếu Khinh Trần sai bảo hắn làm kéo giá trị cừu hận, thuận tiện xuống địa phủ uống vài bát canh, luân hồi một chút. Nói Tiếu Khinh Trần luôn mơ ước chức Bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ, Giang Phong Nguyệt cười lạnh không thôi. Tiếu Khinh Trần vừa thượng tuyến, bồ câu cơ hồ bao phủ khắp không trung, phía sau còn hướng y bay tới. Giang Phong Nguyệt bị động tĩnh lớn như vậy làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, thấy Tiếu Khinh Trần bị bồ câu vây quanh chật như nêm cối, bồ câu bên trong lần lượt hóa thành từng trận bạch quang, biến thành tờ giấy. Giang Phong Nguyệt nghĩ, đây có lẽ là do bài viết. Tiếu Khinh Trần chọn thư tín của vài người quen thuộc nhìn nhìn, còn lại ném toàn bộ đi, chờ hệ thống xoát tân. Hai phút sau, Tiếu Khinh Trần đem đống thư tín trong tay vò cục thành một đoàn ném xuống đất, Giang Phong Nguyệt rất muốn xông lên xem trong đấy viết cái gì. “Đi thôi.” Tiếu Khinh Trần nói với hắn. “???” Giang Phong Nguyệt không hiểu gì nhìn y. “Nhìn cái gì? Không đi làm nhiệm vụ cuối cùng?” Tiếu Khinh Trần lạnh lẽo liếc hắn một cái. “… Mỹ nhân, ngươi không lên xem diễn đàn?” Giang Phong Nguyệt đứng lên, vỗ vỗ quần áo không dơ chỗ nào, hỏi. Tiếu Khinh Trần lười biếng nói: “Có cái gì đẹp mắt hay sao?” “Bọn họ nghĩ oan ngươi.” “Sau đó thì sao?” “Ta có thể đi làm sáng tỏ, Hoàng Thái Tử bị giết không quan hệ gì với ngươi.” Tiếu Khinh Trần nguyên bản đi trước chợt dừng lại, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt hơi hơi nheo lại. Giang Phong Nguyệt cũng ngừng chân, nhìn thẳng y. Một lúc lâu, Tiếu Khinh Trần mới nói: “Nếu ta không chém rụng trước 70% huyết lượng của Thái tử, ngươi nghĩ, chỉ bằng ngươi, có thể ép hết lượng máu của gã xuống đáy sao?” Giang Phong Nguyệt trong lòng lộp bộp một chút, rõ ràng đây là thời điểm nghiêm túc, vì sao lúc hắn nghe được chữ “áp” liền cảm thấy có hỉ cảm không rõ đi? “Ta không phải cố ý đè gã…” Hắn thật sự không biết làm thế nào để chuyển đổi vị trí giữa không trung, dù sao đụng phải người hay ngã xuống mặt đất kết quả đều giống nhau, chỉ là ngã xuống mặt đất có chứng sợ độ cao nghiêm trọng thêm một chút mà thôi. “Lời này ngươi nên nói với Thái tử gia.” Tiếu Khinh Trần nhớ đến tràng diện đó, cảm thấy đồng tình với Hoàng Thái Tử, “Bất quá ngươi nên cảm thấy may mắn, lúc đó đè xuống không phải ta.” Giang Phong Nguyệt nghiêng đầu nhìn y, trong đầu hiện lên một đạo linh quang, “Thà rằng đắc tội diêm vương, không nên đắc tội Tiếu Khinh Trần, phải không?” “Ngươi biết thì tốt rồi.” Tiếu Khinh Trần nguy hiểm hừ một tiếng, không hiểu sao, y trong mắt ngoại nhân còn đáng sợ hơn diêm vương, nhưng trước mặt Giang Phong Nguyệt thì không có nửa điểm uy hiếp, dù biết bản thân tùy thời có thể bị giết, vẫn như trước cợt nhả với y. … Giang Phong Nguyệt ở viện Dược Vương chờ hai ngày, địa hình nơi này rất khắc sâu trong ký ức hắn. Hắn còn nhớ rõ, đây là phòng của Dược Vương tiền nhậm bị hắn độc chết, hiện tại trở thành phòng của tân nhậm Dược Vương. “Quân Lâm Thiên Hạ?” Tân nhậm Dược Vương là một nam nhân trẻ tuổi, tướng mạo có thể xem là bình thường, nhưng cặp mắt ưng của ông ta không hiểu sao lại lóe lên tia nham hiểm hung ác, phảng phất như nhìn chằm chằm hắn một phút đồng hồ sẽ mất đi năng lực tự hỏi. Giang Phong Nguyệt bị y nhìn đến nổi da gà, có xúc động muốn xuất kiếm ra đem ông ta làm thịt. Kỳ thật không chỉ có hắn, sau khi ông ta nhậm chức xong, mỗi dược sư xuất sư đều có loại xúc động này. “Ngươi không phải dược sư, sao lại đến đây?” Tân Dược Vương nhìn Giang Phong Nguyệt đến khi tóc tai dựng đứng cả lên mới chuyển hướng sang Tiếu Khinh Trần bên cạnh hắn. Lục đại môn phái tuy đều là môn phái mở cửa, không hạn chế ngoạn gia ra vào, nhưng mỗi môn phái đều có quy củ riêng, ví dụ như, đệ tử môn phái khác xông vào nơi tổ sư Dược Vương cốc ở, đạo lý này liền không cần nói. “Tới cùng hắn.” Tiếu Khinh Trần tay chỉ Giang Phong Nguyệt. Tân Dược Vương nhìn y, lại nhìn Giang Phong Nguyệt, sau tự tiếu phi tiếu hỏi: “Quan hệ hai người các ngươi là gì?” Giang Phong Nguyệt quay đầu qua nhìn Tiếu Khinh Trần, vấn đề này hắn thật chưa suy xét tới. Bằng hữu? Không tính. Người yêu? Càng không có khả năng. Cừu địch? Miễn cưỡng đi. Nhưng vấn đề là, hắn không muốn trở thành cừu địch với mỹ nhân a! “Liên quan gì tới ngươi?” Tiếu Khinh Trần thờ ơ hỏi lại, kiệt ngạo bất tuân [1]. “Tò mò mà thôi.” Tân Dược Vương cũng không để ý tới thái độ của y, từ trong ngực lấy ra một cuốn tập bìa mặt màu vàng, lật ra trang nào đó, sau đó trên giấy xoát xoát viết lên. Trong chốc lát, giấy vụn thật nhỏ bay lả tả xuống đất, tân Dược Vương lại đem kim tập bỏ vào trong ngực. [Hệ thống nhắc nhở]: Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ “Hướng Dược Vương chào từ biệt”, đạt được kinh nghiệm 500, thưởng cho Y Kinh +1, vàng +1, bồ câu đưa thư 200. Kinh nghiệm nhiệm vụ và vật phẩm thưởng cho Giang Phong Nguyệt hoàn toàn không có hứng thú, hiện tại hắn đã đạt cấp 15, muốn thăng cấp cần kinh nghiệm 26000, 500 kinh nghiệm chả bõ bèn gì. Long Bá đã cho hắn bản Y Kinh thăng cấp, trước đó làm nhiệm vụ dấu chấm hỏi đã tích cóp vàng từng tí gần được 22. Duy độc bồ câu đưa thư, khi thăng lên một cấp sẽ thưởng cho, từ cấp 14 lên cấp 15 được 20 con, nhiệm vụ này cư nhiên lại thưởng cho 200 con. “Quân Lâm Thiên Hạ, giang hồ hiểm ác, ra khỏi Dược Vương cốc, đối mọi việc phải cẩn thận. Nếu gặp phiền toái có thể tùy thời trở về Dược Vương cốc, đại môn Dược Vương cốc vĩnh viễn vì ngươi rộng mở.” Trước khi đi, tân Dược Vương nói hai câu lời kịch. “Ta bên ngoài giết người đem về cũng được?” Giang Phong Nguyệt đột nhiên thú vị hỏi ác. “…” Tân Dược Vương không nói gì nhìn hắn, thông minh dời đề tài: “Đúng rồi, bổn tọa còn chưa cám ơn ngươi.” “?” “Nếu không phải ngươi giết sư huynh của ta, bổn tọa sao có thể tiếp nhận chức vị Dược Vương, ngươi chính là ân nhân của bổn tọa.” Tân Dược Vương một tay chống cằm, thần thái lười nhác nhìn Giang Phong Nguyệt, ông ta đang cười, nhưng ý cười không tới đáy mắt. Giang Phong Nguyệt rất không thích loại ngữ khí này của ông ta, nhíu nhíu mày, nói với Tiếu Khinh Trần: “Mỹ nhân, chúng ta đi thôi!” Tiếu Khinh Trần như có điều suy nghĩ, liếc nhìn tân Dược Vương một cái, không tiếng động nở nụ cười. Giang Phong Nguyệt ra khỏi cửa không nhìn thấy, vị tân Dược Vương kia sắc mặt khó coi cực hạn, bởi, ông nhìn thấy khẩu hình miệng khi phát âm của Tiếu Khinh Trần. Tiếu Khinh Trần nói: “Một mực ở trong này, cảm giác không tồi đi?” Đúng vậy, từ khi Dược Vương Dược Vương cốc phát sinh sự việc “ngoài ý muốn” sau, trò chơi liền có quyết sách mới —— sư tổ môn phái không được rời khỏi nơi tu hành. Đối ngoại thuyết pháp là để tránh sư tổ môn phái bị giết lần nữa, chỗ tu hành của bọn họ tuyệt đối bảo đảm an toàn, như vậy cho ngoạn gia một ảo giác rõ ràng —— nếu lại có tên Quân Lâm Thiên Hạ thứ hai khi sư diệt tổ, hệ thống có thể kịp thời bắt lại ngoạn gia đó. Nhưng trên thực tế, trừ bỏ Giang Phong Nguyệt cùng nội bộ trò chơi, ai biết được cái chết của Dược Vương trước kỳ thật là tự chuốc lấy đâu? Giang Phong Nguyệt nguyên bản có thể kêu nội bộ trò chơi kiểm tra một chút, hỏi rõ nguyên nhân, chứng tỏ chính mình trong sạch, nhưng hắn rất làm biếng, lười tốn nước miếng đi tranh luận với bọn họ, cho nên… bị hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đuổi giết, hắn cũng không nói gì. Tối thiểu, đến hiện tại, hắn chưa bị dược sư nào chộp được đi giao nhiệm vụ. Vả lại, dù cho có một cao cấp dược sư muốn bắt hắn đi giao nhiệm vụ, cũng phải bước qua một cửa của mỹ nhân? Tuy mỹ nhân luôn miệng nói tìm hắn tính sổ, nhưng cho đến bây giờ mỹ nhân đưa kiếm cho hắn uy hiếp NPC, sát sát tân thủ, quá phận chính là bảo hắn giết Nam Phong Thụ còn chút huyết lượng, nhận lấy giá trị cừu hận thật lớn… Nếu như dùng đại giới kéo giá trị cừu hận đổi lấy việc mỹ nhân dẫn hắn đi làm nhiệm vụ, hắn tuyệt đối giơ hai tay hai chân đồng ý. … “Mỹ nhân, ngươi có biết tên kia bao nhiêu cấp hay không?” Ra khỏi Dược Vương viện, Giang Phong Nguyệt liền hỏi Tiếu Khinh Trần. “120 cấp.” Tiếu Khinh Trần nói. “A.” Giang Phong Nguyệt gật gật đầu. “Ngươi hỏi để làm gì?” Không phải không thừa nhận, Giang Phong Nguyệt là tên kỳ quái nhất mà Tiếu Khinh Trần từng gặp qua trong trò chơi. Bản thân y không phải là người hiếu kỳ nhưng Quân Lâm Thiên Hạ… dùng người này để giết thời gian cũng không tồi. “Ta nghĩ, sau khi ta lên cấp cao, có thể bắt hắn làm thịt hay không.” Giang Phong Nguyệt lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, cười rất là… đơn thuần. Chú thích [1]Kiệt ngạo bất tuân: (theo Rei Hanazawa) Giải thích: Kiệt: hung hăng; ngao: ngựa chưa được thuần hoá, sánh với ngạo mạn kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng. Xuất xứ: 《 Hán thư · Hung Nô truyền kỳ 》: “Thứ hung hãn ngạo mạn như chúng, ta sao có thể an lòng để ái tử của mình sang làm con tin cho được?” Giang hồ mỹ nhân