Võng Du Chi Bạo Quân
Chương 23
Tiếu Khinh Trần vẫn tươi cười như trước, nhưng nụ cười này trong mắt người khác có chút phóng túng và kiêu ngạo.
“Ngươi còn chưa có tư cách đại biểu toàn bộ Hoàng Triều.” Y không lưu tình vạch trần sự thật.
Hoàng Triều mặc dù là bang phái “ác danh khét tiếng” Phong Châu thành, bang chúng không nhiều lắm nhưng mỗi ngoạn gia đều lấy giết người làm lạc thú, thời điểm đoàn kết rất thống nhất.
Nếu như ngoạn gia Hoàng Triều phát sinh xung đột với ngoại nhân, bất luận ai đúng ai sai, huynh đệ Hoàng Triều nhất định sẽ toàn lực truy kích. Nhưng tình huống của Nam Phong Thụ không trong phạm vi nghĩa khí này, hắn ta là do hai nữ ngoạn gia mà gây xung đột với người khác.
Như lời Tiếu Khinh Trần nói, đơn độc một mình không thể nào đại biểu cho Hoàng Triều được, cho dù là Hoàng Triều Bang chủ Cửu Triều Phong Hoa ở đây, nếu không phải chính gã mắc phải xung đột, tỷ lệ có thể lôi kéo gã tới chiến đấu là cực nhỏ.
Không hề nghi ngờ, Nam Phong Thụ lần này đá trúng bản sắt rồi.
Giang Phong Nguyệt lần thứ hai thoải mái đưa hai nữ dược sư xuống địa phủ ăn canh, cuộc chiến đấu giữa Tiếu Khinh Trần và Nam Phong Thụ còn chưa kết thúc.
Vũ khí của Nam Phong Thụ là thanh kim đao cơ hồ cao bằng người, cầm đao vung lên quả là có khí thế của người giữ quan ải.
So với Nam Phong Thụ, vũ khí trong tay Tiếu Khinh Trần là thất huyền cầm nhìn có vẻ yếu thế hơn. Nhạc sĩ thường công kích ở cự ly xa, huyết lượng tương tự dược sư, đều rất ít, có ưu thế khinh công rất tốt.
Trong lục đại môn phái, đao khách có huyết lượng dày nhất, lực công kích cận chiến cực mạnh, vì phòng ngừa chức nghiệp trò chơi không công bằng, dược sư và nhạc sĩ khinh công tốt, khi chiến đấu có thể bảo đảm khoảng cách với đối thủ.
Nhạc khí lấy âm thanh công kích là chủ yếu, giống như dược sư, kỹ năng quần công khá nhiều, bổn sự kéo quái là nhất lưu, nhưng thương tổn bình thường; mà kỹ năng đơn lẻ đều có ưu điểm cùng khuyết điểm, khuyết điểm là tỷ lệ trúng mục tiêu thấp, làm cho người khác tức lộn ruột, còn ưu điểm là sức tấn công cao.
Giang Phong Nguyệt đứng cách đó không xa nhìn hai người chiến đấu, Nam Phong Thụ biết rõ khinh công mình vô pháp so với khinh công của nhạc sĩ, vì thế mỗi khi tới gần Tiếu Khinh Trần liền sử dụng công kích mạnh mẽ, khi y dùng khinh công bỏ xa hắn ta thì sẽ sử dụng kỹ năng quần công.
Đao khách cấp 75 đối kháng với nhạc sĩ mãn cấp, không thể không thừa nhận, vị đao khách này năng lực không tồi.
Lúc này Giang Phong Nguyệt còn không biết, một khi Nam Phong Thụ giết chết Tiếu Khinh Trần, thanh danh của hắn ta sẽ lan rộng khắp giang hồ. Sau đó, Dự Chiến Thiên Hạ sẽ cùng hắn ta là địch, tất nhiên, Hoàng Triều cũng sẽ ra mặt.
Dự Chiến Thiên Hạ và Hoàng Triều đều tồn tại ở Phong Châu thành, một núi không thể chứa hai cọp, đạo lý này ai cũng biết.
“Ngươi không có chiêu nào mới lạ hơn sao?” Tiếu Khinh Trần dùng chiêu Yến Tử Phi, tạo khoảng cách với Nam Phong Thụ, cùng lúc đó, Nam Phong Thụ phát động kỹ năng Thái Sơn Chấn.
Nam Phong Thụ nhíu mày, không nghĩ bạch y nhạc sĩ đã hóa thành bóng trắng, tránh được công kích Thái Sơn Chấn.
Thái Sơn Chấn là trấn môn chi bảo Bá Đao môn, phạm vi công kích lấy người sử dụng làm trung tâm, đường kính năm thước tấn công địch nhân, lực công kích tuy không mạnh bằng công kích đơn lẻ, nhưng Nam Phong Thụ mới cấp 75, Thái Sơn Chấn còn ở cấp độ sơ cấp. Vì thể, công kích không bằng mãn cấp là đương nhiên.
Nam Phong Thụ không để Tiểu Khinh Trần cách xa hắn ta năm thước, khinh công hắn ta tuy không bằng Tiếu Khinh Trần, nhưng miễn cưỡng để khoảng cách hai người không quá năm thước thì không thành vấn đề.
Vấn đề là, hắn ta sử dụng Thái Sơn Chân không có nửa điểm đánh trúng Tiếu Khinh Trần, không phải do kỹ năng chậm chạp mà do Tiếu Khinh Trần tốc độ quá nhanh, mặt khác, y tựa hồ dự liệu được giới hạn công kích, do đó tránh đi.
Giang Phong Nguyệt rất có hứng thú nhìn Tiếu Khinh Trần hành động như gió, ánh mắt sáng lên như tuyết, bây giờ phải làm gì? Tất nhiên là chụp hình lại, xem xem, hắn rất tự giác, mỹ nhân chưa kêu hắn đã tự mình động thủ.
“Ngươi làm cái gì?” Nam Phong Nguyệt đang chiến đấu đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, kỹ năng nháy mặt như bị đông lại, hoàn toàn vô pháp sử dụng.
“Một bài hát ru con mà thôi, có tỷ lệ nhất định làm đối thủ vựng huyễn (hoa mắt, choáng váng).” Tiếu Khinh Trần ngón tay gảy đàn huyền, một âm đơn hóa thành một dúm khói trắng, bay nhanh về phía Nam Phong Thụ.
Nam Phong Thụ lui về phía sau hai bước, Tiếu Khinh Trần ý cười sâu hơn, “Trúng rồi.”
“Ngươi…” Nam Phong Thụ cảm thấy mình bị sỉ nhục, nhưng sau đó nhìn thấy huyết lượng của mình, sắc mặt biến đổi, lập tức lấy một chai hồng dược trong túi trữ vật ra.
Hồng dược vừa mới lấy ra, tay đột nhiên chấn động, hồng dược rơi xuống mặt đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
Giang Phong Nguyệt đứng ở vị trí quan chúng, khiêu gợi hướng hắn vẫy vẫy tay.
Nam Phong Thụ mặt mày xanh lét.
Tiếu Khinh Trần không cho hắn ta cơ hội thở dốc, huyết lượng Nam Phong Thụ còn dư hơn một nửa, y thừa cơ hội này không cho hắn ta cơ hội phản công về sau.
Giang Hồ đều lấy công kích tương đối thực tế một chút làm chủ yếu, không mang yếu tố pháp thuật nhiều, dạng như tiếng đàn là dùng nội lực thôi động. Giang Phong Nguyệt hiện tại cấp bậc còn quá thấp, ngay cả da lông nội lực còn chưa tiếp xúc tới.
Nam Phong Thụ thua trên tay Tiếu Khinh Trần là tất nhiên, nhưng, Tiếu Khinh Trần lúc này không đem người làm thịt. Nam Phong Thụ cũng rất có khí phách, bị Tiếu Khinh Trần nhìn chằm chằm lại không hạ tuyến.
“Lại đây.” Tiếu Khinh Trần hướng Giang Phong Nguyệt vẫy vẫy tay.
Giang Phong Nguyệt thí điên thí điên chạy tới, Tiếu Khinh Trần chỉ chỉ Nam Phong Thụ, cho hắn một ánh mắt “ngươi hiểu”.
(thí điên thí điên: dạng như vâng lời, nhưng mà để “thí điên thí điên” đặng mà thể hiện dáng vẻ chân chó của anh ấy O v O)
Hắn quả thật đã hiểu.
“Mỹ nhân còn muốn ta nhảy vào trong hố lửa sao?” Giang Phong Nguyệt bất đắc dĩ nhìn y.
“Đây chỉ là mới bắt đầu.” Tiếu Khinh Trần nhếch khóe môi, lại nhìn về phía Nam Phong Thụ, chậm rì rì nói: “Nam Phong Thụ, ngươi nhớ rồi chứ, hôm nay, ta chỉ làm ngươi bị thương, không hề giết ngươi, về sau nếu muốn báo thù, đừng đi tìm ta nha…” Dứt lời, lại dùng mắt ra hiệu cho Giang Phong Nguyệt.
Nam Phong Thụ do Tiếu Khinh Trần lần thứ hai sử dụng kỹ năng, vô pháp nhúc nhích, hắn ta chỉ có thể lành lạnh trừng Tiếu Khinh Trần, rất nhanh, người hắn ta cần nhớ biến thành một người khác.
[Hệ thống]: Ngài đã bị Quân Lâm Thiên Hạ giết chết.
…
Cùng lúc đó, bang phái Hoàng Triều.
[Hệ thống bang phái]: Người trong giang hồ sao có thể không bị chém vài đao… Bang chúng Nam Phong Thụ của chúng ta bị Quân Lâm Thiên Hạ chém giết tại tân thủ thôn Dược Vương cốc, các huynh đệ tỷ muội, thay đồng bọn của chúng ta báo thù đi!
“Mẹ nó, lại là hắn!!!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đang nói chuyện với nguyên lão Âm Thư mới từ nhiệm vụ liên hoàn trở về, tinh thần hưng phấn còn chưa nổi lên đã bị tin tức hệ thống cắt đứt.
Nhất khi nghe được bốn chữ Quân Lâm Thiên Hạ, hàm răng của gã nhanh cắn nát.
“Làm sao vậy?” Âm Thư, cũng chính là tay đấm thứ hai của Hoàng Triều, nhân khí tại Hoàng Triều ngang với Cửu Triều Phong Hoa, nam nhân này toàn thân đều tỏa ra một loại khí tức khiến người si mê, tựa như thần đế Tây phương, khiến cho người người kính trọng, thậm chí mù quáng sùng bái.
“Quân Lâm Thiên Hạ, ngươi chưa từng nghe qua tên này sao?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu bình tĩnh, nếu Giang Phong Nguyệt ở đây, tuyệt đối đã bị gã xé thành mảnh nhỏ.
“Hồng Loan kiếm trong tay của hắn?” Âm Thư sáng tỏ, ngắn gọn hỏi.
“… Ừm.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu do dự gật gật đầu, có chút khẩn trương hỏi: “Âm Thư, ngươi không sinh khí vì kiếm bị ta làm mất đi?” Hồng Loan kiếm trở thành thanh kiếm độc nhất trong Giang Hồ bởi cần rất nhiều trân phẩm để làm ra, không ít thứ do Âm Thư tìm giúp hắn.
Âm Thư lắc đầu, “Hỏi Nam Phong một chút, hắn ta gặp được Quân Lâm Thiên Hạ ở đâu.”
“Ừ…” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu gật gật đầu, “Bất quá Bang chủ đã nói giúp ta báo thù, nhưng gần đây lại không thấy đâu. Âm Thư, Quân Lâm Thiên Hạ hiện tại nhiều nhất cũng chỉ mới mười ba mười bốn cấp, hắn làm sao giết Nam Phong được?”
Âm Thư vẫn lắc đầu, người này có một đặc điểm lớn —— có thể không nói lời nào thì im không nói.
Quay trở về tân thủ thôn Dược Vương cốc.
“Mỹ nhân, ngươi đây là đang đẩy ta vào trong hố lửa đó.” Giang Phong Nguyệt một lần nữa xuất ra vật phẩm tùy thân của hắn —— giấy Tuyên Thành và bút.
Tiếu Khinh Trần thấy hắn bộ dáng bình tĩnh thong dong như vậy, không thể không nhíu mày lại, vươn tay, nắm cằm hắn, thản nhiên hỏi: “Vì sao biểu tình cùng với lời ngươi nói không chút nào tương xứng?”
Người bình thường sẽ bình tĩnh như hắn sao?
Giang Phong Nguyệt do dự một chút, nói: “Nếu hắn ta tới giết ta, mỹ nhân sẽ bảo vệ ta sao?”
“Bảo vệ ngươi? Ta sao phải bảo vệ ngươi?” Tiếu Khinh Trần sửng sốt một chút hỏi lại, tựa đồ đối với việc hắn tự mình đa tình rất khinh thường.
“… Mỹ nhân ngươi nếu muốn ta chết, hoàn toàn có thể tự mình động thủ.” Giang Phong Nguyệt nói ra sự thực.
Ngay sau đó, Giang Phong Nguyệt đi đưa tin cho diêm vương.
Đương nhiên, Tiếu Khinh Trần không quên cầm lại đoạt bức tranh vừa được vẽ một nửa trong tay Giang Phong Nguyệt.
Chờ Giang Phong Nguyệt chậm rãi trở về từ địa phủ, Tiếu Khinh Trần liền ra lệnh: “Hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng ở Dược Vương cốc.”
“Mỹ nhân, vẽ còn chưa vẽ xong, có thể để ta vẽ xong rồi đi tiếp không?” Giang Phong Nguyệt yên lặng ghi tạc tính cách không được tự nhiên của Tiếu Khinh Trần vào trong lòng, sau này tuyệt đối hữu dụng.
Tiếu Khinh Trần liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười, “Ngươi không phải luôn đoán tâm tư của ta sao? Ngươi ngược lại đoán xem xem, ngươi sau này phải làm xong nhiệm vụ gì mới có thể lấy lại bức tranh một nửa này?”
“…” Giang Phong Nguyệt thật tình cảm thấy, mỹ nhân có tính cách âm hiểm như vầy, về sau cùng hắn sinh hoạt một chỗ nhất định rất vất vả.
Chủ tuyến nhiệm vụ Dược Vương cốc cuối cùng —— bái biệt Dược Vương.
Có nói bái sư còn phải xuất sư, ngoạn gia ở lục đại môn phái tuy không chính thức bái tổ sư gia làm vi sự, nhưng đều là môn hạ sư thừa, hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, đạt tới cấp 10 cũng nên bước chân vào giang hồ rồi.
Tuy Giang Phong Nguyệt đã lưu lạc giang hồ một phen, còn kết bạn với một vị đại mỹ nhân.
Trước khi bái kiến Dược Vương, Giang Phong Nguyệt lên diễn đàn nhìn một chút. Lúc trước hắn mạc danh kỳ diệu [1] độc chết Dược Vương, sau đó bắt đầu trốn chạy, nếu bây giờ đi gặp tân Dược Vương, có thể bị nhóm dược sư phát hiện hay không? Đây quả thực là một vấn đề nghiêm trọng.
Sự thật chứng minh, không có tên dược sư nào nghĩ hắn lại chạy trở về Dược Vương cốc, chỉ có thằng ngu mới tự chui đầu vào lưới.
Toàn tức võng du không giống võng du bàn phím, lựa chọn một nhân vật có thể biết ID hắn là gì. Giang Hồ tại điểm này dựa theo phương thức giao lưu của người thời xưa, chỉ có nhận thức mới biết được tên của đối phương, a, điều kiện tiên quyết là người nọ đem ID ẩn dấu đi.
Khi Giang Phong Nguyệt chạy lên diễn đàn, chủ đề nóng về chuyện hắn giết Dược Vương, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu và Hoàng Thái Tử đã từ vị trí cao nhất kéo xuống dưới.
Nhưng!
Tiêu đề “Những chuyện giữa Quân Lâm Thiên Hạ cùng Tiếu Khinh Trần không thể cho ai biết” lại còn được dán sticky rồi—— (Cảm ơn Trà đã giúp mình chỗ này)
Chú thích:
[1] Mạc danh kỳ diệu [莫名其妙]: không hiểu ra sao cả, không nói được, quái lạ
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
53 chương
19 chương
3 chương
63 chương