Chờ cô thức dậy sửa soạn gọn gàng đã đến giữa trưa, còn em ấy biến đâu mất hút, cô chạy xuống lầu giúp dì Phương chuẩn bị bữa trưa, lại bị mẹ hắn ngăn cản nói chuyện cùng bà. Mặc Vân hóa ra phải chạy ra chỗ làm giải quyết công việc. Cô nhớ lại chuyền hồi tối đột nhiên cảm tưởng giống như đêm tân hôn sáng ra vấn an mẹ chồng vậy. Thời điểm hắn về chạm mặt cô ngay cửa, cô ngượng ngùng cúi đầu. Trong đêm tối có thể lớn mật truy tìm kích thích, ban ngày liền thẹn thùng không thôi. Một tuần rất nhanh trôi qua, Nam Nam ngây ngẩn ở trong nhà Mặc Vân bốn ngày. Trong khoảng thời gian đó hắn mang cô ra khách sạn, giới thiệu với Trương sư phụ và cậu nhóc kia, hai người đều kinh diễm, đều nói cậu chủ nhỏ ánh mắt không sai, có được người bạn gái đẹp như vầy yêu xa cũng cam nguyện. Nam Nam còn muốn gặp một người, chính là Tần Càng, đã đến đây không nên lãng phí còn có cô hủ nữ kia nữa, thực hứng thú nha. Kết quả có hơi thất vọng, Tần Càng bị công ty phái đi công tác, khó được năm ngày nghỉ cậu ấy lại tăng ca. Vì thế Nam Nam tò mò hỏi Mặc Vân: “Cậu ta có bạn gái không?” “Em thật không biết, cậu ấy chưa bao giờ bàn về vấn đề này. Sao hả? Chị có hứng thú?” Hắn ra vẻ bất mãn, thổi mạnh vào chóp mũi cô. “Đúng đúng, nữ nhân mà không nhiều chuyện sẽ chết. Còn có, muốn được người ta tôn trọng thì phải gọi người ta là anh, biết chưa?” Mặc Vân cười: “Bởi vì em sợ cậu ta bị sắc đẹp của chị mê hoặc mà, với lại bộ dáng cậu ta cũng tốt lắm.” “Tốt là tốt thế nào?” “Cao cao gầy gầy, thực thanh tú, sạch sẽ, nhưng không giống con gái, dù sao rất có hương vị.” Hắn nói xong vừa thấy Nam Nam lộ ra biểu tình hắc tuyến liền đen mặt: “Này, chồng đang đứng trước mặt còn tơ tưởng nam nhân khác, chị, chị rất muốn bị đánh!” Tháng năm qua, mùa hạ liền nối gót. Nắng ngày hè chói chang chiếu rọi, đối với bọn nhỏ sắp thi vào đại học là một mùa hè bận rộn. Còn đối với cô đây là thời điểm thực tập, còn Tiểu Cầm thì thi tốt nghiệp. Khi còn ở D thị cô đã khảo sát qua, cũng biết S xí nghiệp ở đó tuyển thực tập sinh, nhưng là không trả lương, chỉ cung cấp cơ hội rèn luyện, về phần muốn được ưu đãi khác thì phải xem năng lực mỗi người. Tiền lương cái gì chứ, đối với thực tập sinh đó là mong ước xa vời, có cơ hội là tốt rồi, cho nên cô muốn đến thử. Công ty S ở C đại có văn phòng làm việc, chỗ này cũng tiếp nhận hồ sơ của thực tập sinh. Nam Nam tham gia phỏng vấn, cách phát âm của cô rất khá cộng thêm ngoại hình tốt, thực nhẹ nhàng thông qua. Cùng cha mẹ thương lượng, giải thích ý nghĩ của chính mình, bọn họ đương nhiên đồng ý cho đứa con gái bảo bối đến đó, nhưng vẫn lo lắng con gái ở bên ngoài một mình. Nam Nam dối rằng, nói có một bạn học ở D thị, có thể ở nhờ nhà “cô ấy”, đương nhiên phải góp sinh hoạt phí, như vậy mới có thể chiếu cố lẫn nhau, khuyên cha mẹ không cần lo lắng. Về phần Mặc Vân, tự nhiên chuẩn bị tốt hết thảy. S thị gần nhà hắn. Mỗi buổi sáng đưa cô đi làm, thật ấm áp ^_^ Kỳ thi chấm dứt, trước ngày khởi hành cô ngủ chung với Tiểu Cầm, hai cái cô gái cổ vũ lẫn nhau, nửa đêm tâm sự còn cười ùm một góc, tuổi này đối tương lai tràn đầy hi vọng a. Còn có Đại Dũng, cậu ta cũng đến C đại tìm chỗ thực tập. Hơn nữa sau khi tốt nghiệm cậu ta tính định cư ở đây, cùng Tiểu Cầm một chỗ. Hai người bọn họ nhất định viên mãn, chính mình cùng Mặc tiểu trư cũng sẽ như thế, Nam Nam tin tưởng vững chắc. Trở lại D thị, cho dù đã là chạng vạng, cô vẫn tỉnh táo, vừa ra khỏi đã nhìn thấy hắn đứng sẵn chờ cô, giống như đứng giữa mùa đông lạnh lẽo vẫn cảm thấy ấm. Cô chạy tới ôm chặt lấy hắn, không hề ngượng ngùng, không hề sợ hãi, chẳng sợ người qua lại tò mò nhìn, cô càng muốn cho họ xem, cho bọn họ chứng kiến hạnh phúc của chính mình. Mà đối với hắn cô là cả thế giới của hắn, hắn vì những người phụ nữ quan trọng nhất đời, đều cam nguyện ra sức chăm lo. “Hôm nay còn có một người tới đón chị nữa.” Hắn gắt gao ôm cô, che chở cô đi đến chỗ đậu xe. “Ai a?” Nam Nam nghi hoặc, mình còn quen người nào nhỉ? Bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “A, là Càng tỷ!” “Tỷ cái đầu cô ấy, Lí Nam Nam, chào!” Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên. “Sao lại đây, không ở trong xe chờ đi?” Mặc Vân giơ lên khóe miệng, mỉm cười nhìn về phía Tần Càng. Đúng như lời miêu tả của Mặc Vân, bộ dáng Tần Càng thực dễ nhìn. Mặc Vân phát hiện cô nhìn chăm chú liền lên cơn ghen: “Vợ à, đây là Càng tỷ.” “Càng tỷ hảo!” Cô thực nhu thuận kêu lên, nhưng xưng hô này. . . . . . Tần Càng tức giận cười: “Không so với con nít, tùy mấy người kêu gì thì kêu.” Cậu ta thực phong độ xách hành lý giùm Nam Nam, cô ngượng ngùng nói: “Cám ơn, Càng. . . . . . Ca.” “Nếu không xem hình trước, hôm nay sẽ bị kinh diễm một phen quá.” Tần Càng thấy cô sửa lại cách xưng hô rất là vui mừng. Mặc Vân nhanh tiếp lời: “Kia đương nhiên, vợ của tôi là đẹp nhất.” Nói xong còn không quên hôn lên má cô một cái. Tần Càng cười khẽ, nhớ tới thần thái như muốn bay lên của hắn khi nãy cậu cao hứng thay hắn. Về gia đình Mặc Vân, có chút hiểu biết, cậu cũng khá khâm phục cậu trai trẻ này, lúc ấy mẹ hắn làm phẫu thuật, cậu còn cho hắn mượn chút tiền tỏ chút thành ý. Sau khi ổn định chỗ ngồi cô lại hỏi: “Càng. . . . . . Ca sao lại đến đón em?” “Nghe nói người nào đó muốn gặp anh avừa lúc rãnh rỗi nên đến đổi gió.” Tần Càng dừng một chút, hỏi Mặc Vân: “Về trước nhà trước rồi đi kiếm gì ăn?” “Vâng, được ạ.” Gặp tỏ ra cô nghi vấn, Mặc Vân liền giải thích: “Càng tỷ muốn đãi tụi mình một bữa, chốc lát chồng cậu ta cũng đến nữa.” Vừa nghe xong hai mắt cô tỏa ánh sáng: “Là Ta Yêu Ngự Tỷ sao?! Hai người hợp lắm đấy!” Về JQ này cô đã sớm kể cho Mặc Vân biết. Tần Càng hắc tuyến, ở ghế lái hô to: “Mặc đầu heo, dám nói lung tung tôi cắt lưỡi cậu!” “Càng tỷ, đừng thẹn nữa, đây là chuyện tốt mà, chồng cậu vì cậu cố gặng vậy nên có hồi báo, hì hì.” Tần càng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ: “Không ngờ bị đứa nhỏ tính kế.” Mặc Vân lặng lẽ ghé vào lỗ tai cô nhỏ giọng nói: “Chồng cậu ta vừa tốt nghiệp, cho nên bọn họ là thành phần tri thức còn tụi mình vẫn còn nhỏ.” Nam Nam mỉm cười, mùa xuân đã đến với cô gái hủ nữ, mọi người đều có niềm vui, thật tốt ^_^ Về đến nhà được dì Phương và mẹ Mặc tiếp đón sau đó ba người đến nhà hàng đã đặt trước. Có một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, nhìn qua thật sáng sủa, thấy bọn họ đến đây, liền nhiệt tình tiếp đón, bất quá lời chào hơi quái dị: “Vợ ơi, đây này!” Tần Càng mặt không đổi sắc, cũng quen thôi, cô thè lưỡi, cô gái này đúng là hợp khẩu vị! Về phần Mặc Vân cũng đã sớm kiến thức qua một đôi quỷ dị. Hủ nữ cô nương nhìn Nam Nam cười đến sáng lạn, ở trò chơi hai người xem như quen thuộc, nàng cũng đã sớm kêu cô là Nam Nam, tự nhiên mở miệng: “Nam Nam, cậu thật xinh, Mặc đầu heo thật có phúc khí!” “Ngự tỷ đại nhân cũng xinh lắm.” Lời này mặc dù khách sáo nhưng cũng là lời nói thật. Ở trò chơi đâu phải quen nhau một hai ngày nên rất nhanh đã quen thuộc lẫn nhau, rất nhanh bốn người liền hi hi ha ha, cô càng biết thêm nhiều chuyện vặt về Tần Càng. Nguyên lai cô nàng hủ nữ này tên Hạ Nhàn, là thanh mai trúc mã với Tần Càng, chuyện thầm mến này trong lòng hai người sớm đã biết rõ, chính là cậu ta mập mờ chẳng đáp lại. Bất quá nhờ sự kiện “truy thê” mới khiến cho bốn người ngồi ở đây. Hai cô gái liên tục rỉ tai nhau, Tần Càng bất mãn nói: “Nói cái gì thì lớn lớn chút, có chuyện không thể cho tôi nghe?” “Vợ không hiểu đâu, phải nói thế nào vợ mới hiểu đây?” “Em không nói làm sao anh biết?” “Tốt, em đây hỏi anh, ngược lại cường công là cái gì?” Tần Càng khinh thường nói: “Đương nhiên là dùng trí a, chuyên ngành của anh là tiếng Trung mà.” Không đợi Hạ Nhàn khinh bỉ, Nam Nam đã quăng qua ánh mắt sắc bén, tao nhã nói: “Đáp án là nhược thụ, trời ạ, anh không hiểu.” Tần Càng cùng Mặc Vân quả thật không hiểu, hơn nữa cũng không muốn tìm hiểu, hai cô gái trước mặt thực hòa hợp một cách quỷ dị, khiến hai người đàn ông có chút đứng ngồi không yên. Bất quá cho dù thế nào thì đó là cô gái mà họ muốn bảo vệ cả đời. Cơm chiều qua đi, Tần Càng muốn khuyên cô nên nhanh trở về nghỉ ngơi, ngồi xe lửa lâu như vậy thế nào không mệt chứ. Nào biết Nam Nam cùng Hạ Nhàn lại là hận gặp nhau quá trễ, nhất kiến như cố, cao hứng nói chuyện không biết điểm dừng, còn muốn đi chơi tiếp, cho nên bốn người chạy vào KTV. Tần Càng cùng Hạ Nhàn nhất thời kinh diễm, mới đầu còn nói may mắn xem qua hình chụp Nam Nam đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ khi cô cất tiếng hát thực ma mị, rung động vạn phần. Chỉ có Mặc Vân yên lặng kiêu ngạo thưởng thức, thầm cảm khái mình nhặt được bảo bối. Bốn người hi ha đến khuya, Tần Càng mới đưa bọn họ về nhà. Nam Nam tắm xong mệt mỏi mới kéo đến, cô thỏa mãn đánh cái ngáp, đây là nhà Mặc tiểu trư, sao cho cô cảm giác ấm áp như nhà mình vậy. Nghĩ nghĩ, có điểm buồn ngủ bỗng nghe được tiếng Mặc Vân kêu cô, cô mới chậm rãi nhận ra mình đang ở nơi nào. Nhưng lại cả người vô lực, không nhướng mắt lên nổi, chung quanh nước ấm giống như hải triều đánh úp, nhiệt khí như đã thấm tận xương tủy, có điểm khó chịu, có điểm thở không nổi! Khi ý thức được cô đang ở nơi nào mới giật mình hoảng hốt. Bất quá trong nháy mắt, từ trong bồn tắm lao ra, có gió lạnh phất tới, lá phổi mới thu được dưỡng khí, một lần nữa hô hấp thông thuận. “Nam Nam!” Là Mặc tiểu trư kêu cô, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hắn, nhếch miệng cười hắc hắc, vô ý thức nói: “Mệt ghê…” Mặc Vân nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai cô đang ngủ. Thấy cô thật lâu cũng chưa đi ra, gọi vài tiếng cũng không phản ứng, còn tưởng rằng cô bị hôn mê, liền tông cửa vào, phát hiện cô nằm trong bồn “Bất tỉnh nhân sự”, lúc ấy hại hắn sợ không ít. May mắn, cô vì mệt nên ngủ gục. Đang chuẩn bị trách cô vài câu, lại phát hiện cô đã dựa vào chính mình tiếp tục ngủ. Mặc Vân nhìn thân thể xích lỏa kia, lắc đầu cười yếu ớt, thần sắc không có một tia tạp niệm, ngược lại trưng ra vẻ mặt sủng nịch. Hắn ôm cô vào phòng ngủ, mặc áo ngủ cho cô. Cuối cùng chỉnh lại quạt gió, đốt thuốc xua muỗi. Cuối cùng hôn lên trán cô: “Đêm nay em tha cho chị đó…”