Vợ yêu xin chào

Chương 90 : Anh bồi em (h)

Huỳnh Nha Hi lăn một vòng, quay lại đối mặt với Dư Thế Phàm, tay đặt ở trước ngực anh tạo khoảng cách, gương mặt diễm lệ phiếm hồng. Dư Thế Phàm lại lật người đè lên người cô, Nha Hi há hốc cái miệng vừa định hét lên lập tức bị Dư Thế Phàm dùng tay bịch lại. Cô chỉ có thể dùng đôi mắt to tròn trừng trừng cảnh báo anh, Dư Thế Phàm kề lên vành tai thổi ra một hơi nóng hực yêu cầu "Cho anh." Nha Hi phản kháng, nhưng cơ thể hoàn toàn bị anh đè lên không tránh đi được, miệng thì bị bịch lại chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm phản đối. Gương mặt Dư Thế Phàm gần sát đến mức có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh, gương mặt điềm tĩnh khi nào lúc này chỉ toàn sự nóng vội. Bàn tay chặn miệng cô nâng lên, cô còn chưa kịp lên tiếng, Dư Thế Phàm đã dùng môi thay tay chặn miệng cô. Đôi mắt to tròn chớp chớp, gương mặt anh phóng đại trong mắt cô, môi tê tê ướt ướt. Huỳnh Nha Hi vội vàng xoay mặt đi, nụ hôn từ môi chạy qua chiếc má, Dư Thế Phàm cũng không dừng lại, hôn lên chiếc má hồng, men theo chiếc má trượt xuống cổ thơm tho ấn ở đó một vết hôn màu đỏ thẫm. Bàn tay sớm đã giữ một cánh tay của Huỳnh Nha Hi ấn xuống giường, một bàn tay còn lại vén áo ngủ lên ôm lấy một bên phần no đủ to tròn. Huỳnh Nha Hi bé nhỏ dưới thân người đàn ông này, bàn tay nhỏ giữ lại bàn tay của anh ở một bên ngực mình khẽ giọng muốn ngăn lại "Dư Thế Phàm..." "Hôm nay anh không nhịn nữa" Dư Thế Phàm kề lên môi cô thì thầm cắt ngang lời nói của cô, cắn lên môi dưới mềm lưu manh mút thêm một cái, để Nha Hi cảm nhận được từng hơi thở của anh. "Cho nên em gáng chịu một chút." Dứt lời Dư Thế Phàm như biến thành một con sói bị bỏ đói, nắm lấy lưng quần của cô rất dễ dàng cởi ra, anh cũng vội vàng cởi bỏ lớp quần áo phiền phức của mình ném lung tung. Huỳnh Nha Hi bị lột trần, đến tuyến phòng cuối cùng hình tam giác mỏng manh cũng bị lột ra. "Khoan... Từ từ..." Huỳnh Nha Hi đang cố gắng lục tìm trong trí óc ra một cái lí do nào đó có thể giúp cô thoát khỏi tình hình này. Nhưng mà tình hình là quần áo đều bị cởi sạch đang cảnh cáo cô rằng, cô chạy không thoát. "Có những chuyện không thể từ từ đâu vợ à" Nếu mà anh mà còn có thể nhịn nữa thì chỉ có thể anh không còn là đàn ông, tên lên dây không bắn không được đâu nha. Vợ cái gì? Anh với cô sớm hết quan hệ rồi cơ mà? Huỳnh Nha Hi trần như nhộng, che không hết phô bày trước mắt Dư Thế Phàm, cô thẹn đến hai mắt đều đỏ bừng ướt nhẹp. Cơ thể sau sinh tuy có chút mập mạp, đổi lại ngực rất lớn, đường nét vẫn hút hồn Dư Thế Phàm. Huỳnh Nha Hi mếu máo, đem nước mắt ra hù dọa Dư Thế Phàm, anh liền vội xoay người Nha Hi nằm sấp xuống, quỳ gối ở trên giường, như vậy không nhìn thấy gương mặt mếu máo đáng thương kia. Bản thân anh trụ ở phía sau, hạ thể đã sớm phát trướng to lớn đến đau, ở đỉnh đầu thấm ra một chút dịch trắng cho thấy người đàn ông này đang cực kì nóng vội. Đặt hạ bộ ngay ngắn trước tiểu yêu mềm mại, một tiến hướng thẳng. "Á..." Huỳnh Nha Hi nấc lên một tiếng, cơ thể bị xâm nhập, gương mặt vui vào chiếc gối, hai lòng bàn tay siết chặt chiếc gối của mình. Cơ thể đong đưa theo nhịp va chạm của Dư Thế Phàm, hai tay anh nắm giữ thắc lưng của cô hạ xuống sờ soạn một bên mông thịt, tích cực chạy nước rút. "Hic...Aa..." Huỳnh Nha Hi hít thở gấp, nuốt xuống nước mắt, giọng nói run lên bần bật "Anh chậm chút... Aa..." Huỳnh Nha Hi vốn không có ấn tượng với chuyện giường chiếu này, kí ức chỉ là những mảnh lẻ tẻ mơ hồ, anh lại gấp gáp. Vừa thô to như thế nhét vào huyệt đạo, buộc phải nuốt vào một thứ lớn như vậy nhất thời Huỳnh Nha Hi không kịp thích ứng. Dư Thế Phàm tận hưởng ấm nóng bên trong cô, sung sướng đến hít thở hì hực càng lúc càng dùng lực, không có nghe kháng nghị của cô. Bên trong mềm mại siết chặt hạ bộ của anh, thanh âm hai cơ thể va chạm vào nhau khiến người ta má đỏ tim đập. "Thật là..." Người đàn ông rít lên một tiếng, cô nhỏ quỳ rạp xuống giường bủn rủn như người không có xương, cố nén âm thanh của mình thút thích, Dư Thế Phàm liền rời khỏi người Nha Hi. Đặt cô nằm ngửa lên ngay ngắn, nâng lên hai đùi ngọc tiếp tục xâm nhập vào, gương mặt cô đỏ bừng, mồ hôi khiến có mấy sợi tóc bết lên gò má, quyến rũ Dư Thế Phàm. Đôi mắt lơ đễnh, cái miệng xinh đẹp khép hờ gấp gáp hít thở, lần nữa bị tiến vào "Aa..." Hai bàn tay nhỏ siết chặt tấm drap giường, tầm nhìn mơ hồ nhìn người đàn ông trên thân mình, đầu óc cô lúc này chỉ muốn nổ tung, cảm giác bụng dưới càng lúc càng siết chặt, dục vọng đốt cháy. Huỳnh Nha Hi mồ hôi ướt đẫm, đầu tóc rối bù xù thả trên nệm, một loại hoang dại không quen thuộc ập tới "Không... Em... Aa..." Cô cắn môi rên rỉ một tiếng, cả người co rút run lên, tiểu hoa nhỏ ôm chặt nhiệt thiết tiết ra mật ngọt, Dư Thế Phàm nhếch môi, nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng diễm lệ hít thở dồn dập. "Mới có một chút đã ra rồi" Tiểu thiên hạ này của anh thiệt là nhiệt huyết nha, chưa gì đã cao trào rồi, Huỳnh Nha Hi tay chân mềm nhũng, đôi mắt ấm ức trừng anh. Dư Thế Phàm đáp lại ánh mắt của cô bằng cách tiếp tục động thân, bắt lấy bàn tay nhỏ giam vào trong lòng tay của anh "Rồi rồi, không cần phải nhìn anh ấm ức như vậy, mấy lần mà chẳng được, hôm nay anh bồi em." Chiều nay thịt được thiên hạ cứng đầu này rồi, thật là một buổi chiều bổ dưỡng đi. Còn tiếp... Thịt một chút cho truyện sống động mà đổ mồ hôi quá ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄ _ThanhDii