Nếu là Bắc Kinh, mua chiếc quần với giá 5000 thì không có gì phải ngạc nhiên. Bạch Tuyết tự khinh thường mình vì giờ cô lại có tư tưởng bần hàn như vậy, cầm một chiếc quần của Ý lại cảm thấy nó không đáng giá đến 2500. Sau một lúc suy nghĩ, cô trả lại chiếc quần cho nhân viên Die nd da nl e q uu ydo n,bán hàng, lịch sự nói cảm ơn và xoay người đi tới quầy khác. “Không phải công ty nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới phỏng vấn nên cũng không cần thiết phải mua bộ đồ đắt tiền như vậy đâu.” Cô tự tìm cớ cho mình. Từ nhỏ bản thân mình vốn nghèo thì bây giờ cũng vậy. Những lời Bạch Tuyết tự mình thầm thì đều bị Nhiếp Phong nghe không sót một chữ, anh chau mày, liếc mắt nhìn nhãn hiệu kia và cất bước đuổi theo Bạch Tuyết. “Cô à, xin dừng bước.” Nhiếp Phong kêu Bạch Tuyết. Nghe thấy có người gọi mình, cô tự nghĩ hay là mình làm rơi đồ. Bạch Tuyết lập tức nhìn xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên. Là anh…. Bạch Tuyết lập tức bối rối, sau đó cô lập tức bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên của cô chính là bỏ chạy. “Ôi” Nhiếp Phong sửng sốt, không ngờ cô gái kia nhìn anh sợ đến nỗi phải bỏ chạy ngay tức khắc. “Tổng Giám Đốc Nhiếp?” Giám Đốc Hoàng cũng ngạc nhiên nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái đang chạy trối chết kia, cô ấy chắc cũng vất vả khi muốn chạy nhanh với đôi giày cao gót như thế kia. Cô gái này quả thật là người hiếm thấy. “Hay là cô vừa mới trộm thứ gì ở cửa hàng này?” Chân mày Nhiếp Phong nhíu chặt, khoát tay nói: “Cậu hãy yêu cầu nhân viên bán hàng kiểm tra xem có mất thứ gì hay không?” Nói xong, anh đuổi theo cô ấy. Bạch Tuyết sợ đến nỗi hồn bay phách tán. Dáng dấp anh vẫn anh tuấn, hiên ngang như thế. Cách đi đứng, vẻ mặt cương nghị cùng với khí chất quý tộc của anh vẫn như cũ. Bốn năm trước cô dùng thủ đoạn hèn hạ leo lên giường và cướp bạn trai của người khác. Đến nay, vết nhơ đó vẫn luôn bám theo cô dai dẳng. Sao anh ấy lại ở thành phố Z được? Người đàn ông đẹp trai và có sức quyến rũ như anh ta nên ở Thượng Hải hoặc Quảng Châu thì tốt hơn. Cô cảm thấy chân mình rất đau. Bạch Tuyết không biết mình đã chạy bao lâu rồi, giờ mới nhận ra mình đang ở lầu sáu. Cô phải chạy xuống dưới lầu thôi. Thấy người đàn ông kia không còn đuổi theo mình nữa, Bạch Tuyết khập khễnh bước từng bước xuống cầu thang. “Cô à, sao cô gấp gáp chạy trốn như có ma đuổi theo cô vậy?” Người đàn ông kia buông lời giễu cợt. Chân Bạch Tuyết trượt xuống, cả người muốn ngã xuống cầu thang rồi. Nhờ có bàn tay của người đàn ông đỡ nên cô không bị té. Đáng ghét. Anh mới là quỷ đó. Bạch Tuyết thở hổn hển, vuốt ngực mình để bình tâm lại. Nhiếp Phong nhìn người phụ nữ trước mặt, tóc cô rối loạn, , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển. Anh có cảm giác mình đã từng gặp cô ở đâu rồi. “Vậy. . . . . . sao anh lại đuổi theo tôi?” Bạch Tuyết vuốt mái tóc, cố ý kéo mái tóc mình che khuất nửa bên gò má của mình. “Bởi vì cô chạy, nên tôi đuổi theo.” Nhiếp Phong nhìn Bạch tuyết từ đầu đến chân, tìm lý do để trả lời cô. Nhìn thoáng qua, cô mặc trang phục cũng bình thường nhưng thật ra quần áo, giầy, ví đều là những loại hàng tốt. Những thứ này đều thuộc một nhãn hiệu nổi tiếng, chú trọng vào độ thoải mái của người mua. Đồ điên. Cô chạy thì anh ta liền đuổi theo sao. Nếu có mười phụ nữ chạy, anh cũng sẽ đuổi theo sao? Đúng lúc đó, điện thoại của Bạch Tuyết và Nhiếp Phong đồng loạt vang lên. Bạch Tuyết lấy chiếc điện thoại từ trong bao da ra và đi ra ngoài, còn Nhiếp Phong cũng định thần lại, lấy điện thoại di động ra nghe. “Alô” Giọng Nhiếp Phong trầm thấp dễ nghe khiến người cô run lên. Cô đang cố gắng tìm điện thoại, nhưng tìm mãi cũng không thấy. Cứ như thế, điện thoại cứ reo chuông mà không thấy ai trả lời. “Tổng giám đốc Nhiếp, cô gái kia không có lấy thứ gì từ cửa hàng.” Giám Đốc Hoàng điều tra xong, cố ý gọi điện thoại báo cho Tổng Giám Đốc biết. “OK.” Nhiếp Phong cúp điện thoại, nhìn Bạch Tuyết vẫn còn đứng đó, mãi không lấy điện thoại ra được. “A” Bỗng nhiên Bạch Tuyết hét lên. Điện thoại di động giống như cá từ dưới sông nhảy lên, rời khỏi bao da. Bạch Tuyết liền vứt bỏ bao da để chụp lấy điện thoại của mình. Hết