Đái Kiều Nhu nhìn về hướng Bạch Tuyết đang bị Nhiếp Học Văn nắm vạt áo, cô cũng nhìn thấy Bạch Tuyết đang quay đầu lại, cau mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình. "Tại sao ba không đến để đón con về nhà?" Nhiếp Học Văn chu cái miệng nhỏ nhắn, hỏi Bạch Tuyết. Bạch Tuyết liếc nhìn Nhiếp Học Văn một cái, thậm chí cô chưa phát hiện mình và Nhiếp Học Văn đang nằm trong tầm nhìn của Đái Kiều Nhu, cô nhỏ giọng nói: "Không phải ba không đến mà là mẹ con không cho ba đến." Dường như Nhiếp Học Văn còn muốn nói điều gì nhưng cậu bị Bạch Tuyết giơ lên ngón tay lên miệng nói "Suỵt" khiến cậu cũng không dám nói gì thêm. "Tiểu thư Bạch?" Đứng bên cạnh bàn ăn, Đái Kiều Nhu quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết và Nhiếp Học Văn vẫn còn đang đứng trong nhà. Bạch Tuyết xoa đầu Nhiếp Học Văn, sau đó cô kéo vạt áo mình ra khỏi tay của cậu bé. Ngoài mặt Bạch Tuyết tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra lúc này Bạch Tuyết đang lo lắng suy nghĩ tìm xem cách nào có thể đưa Nhiếp Học Văn rời khỏi nơi này. Đứa bé rõ ràng rất khao khát muốn gặp ba, mà không biết vì lý do gì, Đái Kiều Nghiên lại cứ bắt cậu ở lại bên cạnh mình, không cho đến gần Nhiếp Phong.  Ngồi vào bàn ăn, Bạch Tuyết liếc mắt nhìn những món ăn ngon trên bàn, mọi thứ được bày biện tinh xảo giống như đang trưng bày các tác phẩm nghệ thuật. "Khách sạn này nổi tiếng nhất là món......" Đái Kiều Nhu cũng ngồi xuống, cầm đũa lên chuẩn bị gắp Cua Đồng vào chén Bạch Tuyết. "Tiểu thư Đái, có chuyện gì xin cứ nói thẳng." Bạch Tuyết quyết định không quanh co lòng vòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cô thích mọi việc rõ ràng hơn là dây dưa. Bàn tay của Đái Kiều Nhu chợt chậm lại, lông mi rũ xuống giống như đang trầm tư. Cô buông đũa xuống, rót rượu vào ly mình và Bạch Tuyết. "Việc ăn cơm cũng chỉ là cái cớ, tiểu thư Đái có lời gì muốn nói với tôi thì cứ nói đi." Bạch Tuyết đã chuẩn bị tâm lý, lạnh lùng nhìn Đái Kiều Nhu nói: "Tính tôi vốn nôn nóng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, không thích nói vòng vo giống như đánh cờ, đi từng quân cờ để rồi bị người khác  dùng một chiêu hủy cả đời mình." Đái Kiều Nhu để chai rượu xuống, ngẩng đầu khẽ mỉm cười với Bạch Tuyết nói: "Cô cũng nên nếm thử một chút chai rượu quý này và ăn thật ngon những thức ăn hải sản ở đây." "Trung Quốc ở đâu không có hải sản." Bạch Tuyết không khách khí quay lại vấn đề chính, "Nếu như tiểu thư Đái chỉ đơn giản muốn mời tôi ăn cơm thôi thì tôi xin thất lễ vậy. Ở nhà tôi cũng có những thức ăn ngon lại hợp vệ sinh hơn chỗ này." Mà khi đối mặt với cô ta, Bạch Tuyết lại càng không có hứng thú ăn uống bất cứ thứ gì.  Ngược lại Đái Kiều Nhu lại không khách khí chút nào, cô vẫn bình tĩnh gắp từng món ăn vào chén của Nhiếp Học Văn, mở miệng nói: "Học Văn, con vào phòng khách ăn đi, mẹ có chuyện muốn nói với dì. Với lại, con nhớ đừng làm thảm bẩn." Nhiếp Học Văn uất ức nhìn lướt qua Bạch Tuyết, mất hứng cầm đĩa rời khỏi đó. Lúc này Bạch Tuyết mới phát hiện, khi Đái Kiều Nhu nói chuyện với con trai mình thì cô ta hoàn toàn không có lấy một nụ cười. Nếu như nói cô ấy là người mẹ nghiêm túc thì quả thật đứa bé này thật sự rất đáng thương khi mẹ mình chẳng hề cười với mình dù chỉ một lần.  "Tiểu thư Bạch, cô thật sự là người nóng tính. Bốn năm trước lại còn chủ động bày tỏ tình cảm, thậm chí leo lên giường Nhiếp Phong  khiến Kiều Nghiên ứng phó không kịp." Nhiếp Học Văn vừa đi khuất phòng khách, Đái Kiều Nhu cũng không còn giấu diếm, cô thẳng thắn nói: "Nếu như không phải ban đầu nhà họ Nhiếp đã có hôn ước với nhà họ Đái và vì nhà họ Đái yêu cầu sau khi tốt nghiệp Kiều Nghiên mới kết hôn thì lúc đó sẽ không có chuyện cô bò lên giường Nhiếp Phong. Và chuyện đính hôn giữa cô và Nhiếp Phong cũng sẽ không xảy ra." Stop! Bạch Tuyết bĩu môi, liếc mắt nhìn Nhiếp Học Văn ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cậu chỉ xem ti vi mà không thèm ăn bất cứ thứ gì. "Cho dù bốn năm trước tôi không quyến rũ Nhiếp Phong thì chẳng phải bốn năm sau bọn họ cũng ly hôn rồi đó sao?" Bạch Tuyết thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói, "Sự tồn tại của tôi không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Nhiếp Phong và em gái chị. Huống chi, bây giờ bọn họ cũng đã ly hôn, hay chị muốn bọn họ hợp lại?" "Ha ha." Đái Kiều Nhu khẽ cười hai tiếng, bưng ly rượu lên nhấm nháp, "Ai biết được? Cũng có thể Nhiếp Phong suy nghĩ lại muốn khôi phục mối quan hệ với em gái tôi mà cũng có thể anh ta nghĩ tới cái người phụ nữ tầm thường, trên người chỉ có vết nhơ bẩn như cô thì sao?...... Có lẽ cũng chỉ có mỗi mình anh ta biết mà thôi." Bạch Tuyết không lên tiếng, cô cũng đang muốn nghe Đái Kiều Nhu vạch trần mối quan hệ của Nhiếp Phong như thế nào. "So với Nhiếp Phong, anh trai anh ta là Nhiếp Vân lại. còn lạnh lùng, tàn bạo hơn gấp trăm nghìn lần, thậm chí là hàng vạn lần. Tuy vậy, bọn họ có một điểm chung chính là cả hai người bọn họ đều thích một người phụ nữ." Đái Kiều Nhu giơ ly rượu lên trước mặt Bạch tuyết nói, "Uống ly nước trước đi,  sau đó chúng ta tiếp tục trò chuyện."