Có lẽ tâm tình của cả hai người đều không tốt nên khi Nhiếp Phong đưa Bạch Tuyết về nhà thì anh liền khởi động máy xe và rời đi.  Bạch Tuyết đứng dưới lầu nhìn Nhiếp Phong lái chiếc Porsche rời đi. Cô cũng không lập tức lên lầu mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Tư Hoài Dương. "Cậu về nhà rồi à?" Giọng Tư Hoài dương có chút vui vẻ nói: "Cậu đi dự hôn lễ của bạn trai cũ thế nào rồi? Nhiếp Phong có bảo vệ cho cậu không?"  So với sự vui vẻ của Tư Hoài Dương, thì tâm tình Bạch  Tuyết có chút nặng nề. "Hoài Dương, cám ơn cậu." Cám ơn cậu đã giúp đỡ Nhiếp Phong tìm được mình, cũng khiến cô không gặp khó khăn nhiều đối. với các đồng nghiệp trong hôn lễ của Lâm Đào. "Cám ơn cái gì? Cậu muốn cám ơn thì hãy đến nói cám ơn Nhiếp Phong." Tư Hoài Dương cười ha hả nói: "Nếu anh ta không nói thì tớ cũng không biết cậu sẽ đi ….." "Hoài Dương? Anh đang nói chuyện với ai thế?" Đột nhiên trong ống nghe bỗng truyền đến giọng nói ngọt ngào của một phụ nữ:  "Anh lấy dùm em chai sữa tắm em mới mua được không?" Bạch Tuyết sửng sốt, nhớ lại lời Nhiếp Phong đã nói rằng Tư Hoài Dương đã làm hòa với Hoa Nhị Nhị rồi. Thật là, chút nữa là cô lại phạm sai lầm rồi.  "A, cậu đi đi." Bạch Tuyết vội vàng muốn cúp điện thoại, nói: "Tớ chỉ muốn cám ơn cậu, thuận tiện muốn nói chúc mừng bác trai đã được tự do. Tớ cũng về nhà rồi nên cúp điện thoại trước đây, bái bai." Nói xong, cô vội vã cúp điện thoại di động. Cô cứ có thòi quen, hễ gặp vấn đề khó khăn thì lại gọi điện thoại cho Tư Hoài Dương. Xem ra cô phải quyết tâm thay đổi tật xấu này thôi. Thấy cô kéo hành lý đơn giản bước vào nhà, ba mẹ Bạch nghĩ rằng cô mới trở về từ chuyến công tác nên có lẽ đã thấm mệt. Họ quan tâm hỏi vài câu, sau đó giục cô lên phòng nghỉ ngơi.  Nhưng rốt cuộc, cả đêm Bạch Tuyết không làm sao ngủ được. Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, những hình ảnh đan xen giữa Đái Kiều Nhu, Nhiếp Phong, Nhiếp Học Văn, Khúc Như Hoa liên tục hiện lên trong đầu cô. Cô thật có thể đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề với vai trò "vợ hiền" trong ngôi nhà ấy sao? Sao cô càng ngày càng cảm thấy lo lắng? Nếu cô coi hôn nhân chỉ là bước lợi dụng để Nhiếp Phong giúp đỡ Tư Hoài Dương thì cũng có nghĩa cô đang lừa mình dối người. Thật ra, trong lòng cô không thể buông bỏ được Nhiếp Phong. Cô mượn lý do này vì muốn góp nhặt lại đoạn tình duyên đã bị bỏ lỡ khoảng thời gian trước dù cô biết anh cũng không phải vì yêu mình mới nguyện ý kết hôn với mình.  Thật rối loạn, cực kỳ rối loạn. "Anh muốn gặp ba mẹ tôi sao? Tại sao?" Bạch Tuyết đứng trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, trợn to hai mắt nhìn Nhiếp Phong đang ngồi sau bàn làm việc. Mỗi lần đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc này, Bạch Tuyết cảm thấy rõ ráng một áp lực rất lớn đang đè nặng trong lòng cô khiến cô dường như không thở nổi.  "Anh muốn chúng ta làm lễ thành hôn ngay trong ngày khai trương khách sạn mới." Nhiếp Phong kéo ngăn kéo thứ hai bên tay trái anh, từ bên trong anh lấy ra mấy quyển sách nhỏ đặt trên bàn làm việc, "Anh đã chọn tiệm áo cưới và tiệm chụp ảnh rồi. Công ty tư vấn cũng chọn giúp anh vài nơi, em có thể lựa chọn tùy ý." Tầm mắt Bạch Tuyết nhìn chằm chằm trên bàn, lại ngước mắt nhìn Nhiếp Phong. Vì nhớ lại chuyện ngày hôm qua nên trong lòng cô bắt đầu có chút dao động. Cô nghĩ mình không thể tiếp tục lừa gạt chính mình được nữa và thật ra cô cũng không mạnh mẽ như vậy.  "À......Xin lỗi." Bạch Tuyết chợt xoay người một góc chín mươi độ về hướng Nhiếp Phong, thân thể cúi người thật thấp nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể kết hôn với anh. Tôi cảm thấy...... tôi cảm thấy...... tất cả giống như một trò chơi, giống như những đứa bé đang đùa vui trong một trò chơi nào đó thôi." Tay Nhiếp Phong đang cầm những quyển sách nhỏ kia chợt dừng lại, vẻ mặt của anh dần dần lạnh lẽo. Anh hít sâu một hơi và từ từ thở dài, chậm rãi mở to mắt nhìn Bạch Tuyết đang lo lắng nhìn mình lắp bắp nói xin lỗi.  Sau một khoảng thời gian dài, Bạch Tuyết vẫn không nghe thấy Nhiếp Phong trả lời, tim Bạch Tuyết trong lòng lo lắng khẩn trương đến nỗi cô có thể cảm nhận được trái tim mình đập mạnh đến cỡ nào. Âm thanh cót két của bánh xe trên chiếc ghế chà sát xuống thảm trải sàn tạo nên tiếng vang buồn bực, người đàn ông đứng dậy, đôi giày da sáng bóng nhẹ nhàng in lên trên thảm  ..... Đôi giày da sáng bóng cùng tiếng bước chân của anh đang đứng trước mặt Bạch Tuyết khiến cô căng thẳng chỉ biết cúi đầu xuống đất.  "Em đổi ý rồi hả? Đang đùa với anh sao?" Giọng nói Nhiếp Phong càng ngày càng lạnh khiến Bạch Tuyết co ro, trong lòng đang chết rét tựa như người đang bị lạc vào Bắc cực lạnh giá.