Tất cả mọi người đều ngơ ngác, ánh mắt đồng loạt nhìn về người đàn ông đứng phía sau Bạch Tuyết.
Vừa lúc này, Bạch Tuyết cũng xoay người nhìn sang, vẻ mặt cô từ phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc, cô lắp bắp nói, "Anh...... Sao anh lại tới đây?"
Cô cho là anh ấy sẽ không đến, cũng sẽ không phối hợp với cô diễn trò ở nơi đây.
Nhiếp Phong gật đầu chào hỏi các đồng nghiệp ngồi cùng bàn với cô. Sau đó, anh kéo Bạch Tuyết đứng dậy, cau mày thì thầm nói: "Tại sao không nghe lời anh? Không phải anh đã nói không cho phép em đến tham dự lễ cưới của người đàn ông này sao?"
"Vậy không phải anh cũng nói là anh sẽ không đến sao?" Giờ phút này, Bạch Tuyết cũng không biết cô đang kinh ngạc hay là hoảng hốt nữa.
"Anh không muốn phối hợp với em diễn trò nên không cho phép em đến đây tham dự lễ cưới này.” Sắc mặt Nhiếp Phong có chút nghiêm nghị nhìn Bạch Tuyết.
"Sao lại không cho phép? Tại sao em phải nghe theo lời anh? Em muốn đến thì đến chứ." Bạch Tuyết tức giận khi thấy Nhiếp Phong kiêu ngạo chỉ trích mình giữa đám đông.
Hôm nay thật sự là một ngày xui xẻo. Tại sao ai cũng muốn ức hiếp cô? Anh ta cố ý theo cô đến đây là để thể hiện tính kiêu căng mãnh liệt của mình với cô sao?
Nhìn thấy khoé mắt Bạch Tuyết ửng hồng, nhớ lại lời nói của người phụ nữ kia rằng chiếc nhẫn mình tặng chính là hàng hoá được bán trên vỉa hè với ý châm chọc Bạch Tuyết nên trong lòng Nhiếp Phong có chút nóng nảy và tức giận.
Đang lúc giằng co, người chủ trì hôn lễ bước lên đài yêu cầu mọi người giữ yên lặng vì buổi lễ sẽ được bắt đầu ngay lập tức.
Ngay lập tức, Bạch Tuyết hất tay Nhiếp Phong ra, xách túi muốn rời khỏi đây. Cô thực sự không muốn ở đây chút nào để lũ đồng nghiệp sỉ nhục cô lần nữa.
Nhiếp Phong lại đè tay cô, sau đó kéo cô ngồi xuống và đưa khăn giấy tới dỗ dành, "Đừng khóc, sau khi buổi lễ kết thúc, chúng ta sẽ rời khỏi đây, ít nhất chúng ta phải lịch sự tuân theo trình tự buổi lễ chứ, đúng không?"
Những người phụ nữ ngồi cùng bàn với cô, ai nấy đều ngu ngơ tự hỏi: “Người đàn ông này là ai?”
Lúc này Bạch Tuyết cần một ai đó để dựa vào. Mặc dù cô biết Nhiếp Phong đến đây không phải muốn bảo vệ cô nhưng đã đến đây rồi thì anh ta cũng không thể buông bỏ một mình cô ở đây được.
Những người phụ nữ kia cùng nháy mắt với nhau không còn quan tâm đến buổi lễ nữa mà ánh mắt đắm đuối hướng về Nhiếp Phong. Cuối cùng tất cả mọi người đồng loạt nhìn Hà Thục Xảo để cô ấy ra mặt hỏi thăm.
Nhưng Hà Thục Xảo đã sớm ngơ ngác không biết Nhiếp Phong đến từ nơi nào. Nhìn anh ấy thân mật với Bạch Tuyết cũng như nhìn dáng vẻ tranh cãi của hai người lúc nãy thì cô cảm thấy hình như có điều gì đó không được tự nhiên, không hiểu mối quan hệ giữa bọn họ là như thế nào. Chẳng lẽ......
"Anh chính là bạn trai của Bạch Tuyết sao?" Hà Thục Xảo tự tin cười thật tươi hỏi Nhiếp Phong, "Tôi là đồng nghiệp của Bạch Tuyết, cứ gọi tôi là Thục Xảo. Rất hân hạnh được gặp anh."
Tầm mắt Nhiếp Phong đang chăm chú ngước nhìn đôi vợ chồng mới cưới đứng trên khán đài, gương mặt họ thật rạng rỡ, thật hạnh phúc. Sau đó anh khẽ nhếch môi mỏng của mình, mỉm cười gật đầu nói: "Cô Hà có tên thật lạ, giống như thuộc thời Cổ phong di vận (ý nói thời cổ xưa còn sót lại đến bây giờ). Chữ Thục và Xảo nếu kết hợp lại thì quả thật hiếm thấy. Thời nay tôi cũng ít thấy ai đặt cái tên này cho con cái mình."
"Phụt." Vốn chỉ muốn bĩu môi nhưng Bạch Tuyết không nhịn được che miệng cười trộm. Cô cắn môi, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nhiếp Phong một cách nghiêm chỉnh.
Người đàn ông này thật thâm độc.
Hà Thục Xảo cười gượng gạo, sau đó cô ngồi phịch xuống với dáng vẻ chưa ra quân, chưa thắng trận mà đã chết ngay từ lúc đầu.
Cổ Phong di vận sao? Nói thế chẳng khác nào nói tên cô rất quê mùa.
Mặc dù bản thân cô cũng không thấy tên mình có gì hay nhưng trước mặt hơn chục người mà anh ta dám nói Thục và Xảo kết hợp lại thật đúng là hiếm thấy.
"Đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu mình." Nhiếp Phong vẫn giữ nụ cười, ngồi thẳng lên, tay anh bắt chéo qua vai làm động tác tự giới thiệu mình, "Tôi tên là Nhiếp Phong, chính là chồng chưa cưới của Bạch Tuyết." Nói xong, anh nâng tay Bạch Tuyết lên, đúng lúc này mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch lóng lánh hiện ra trước mặt mình.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
51 chương
151 chương
1947 chương
1913 chương
6 chương
66 chương
24 chương