“Muốn rủ anh cùng đi tham dự hôn lễ của bạn trai cũ của em à?" Nhiếp Phong đặt ly trà xuống. Tuy trong lòng anh khó chịu nhưng anh vẫn thản nhiên nói với Bạch Tuyết, "Em muốn khoe anh với anh ta?"
Trong lòng Bạch Tuyết đang hồi hộp bỗng chột dạ trợn tròn mắt, cố làm ra vẻ mặt hung dữ.
"Em đâu có nhàm chán đến vậy." Cô đưa điện thoại di động của mình ra cho Nhiếp Phong xem, "Anh xem, tối qua anh ta đã điện thoại cho em rất nhiều, cứ bắt em phải đi dự hôn lễ của anh ta. Anh ta còn nói nếu em không đi thì anh ta sẽ không kết hôn."
Vì đang trong thời gian làm việc nên Nhiếp Phong không muốn nói chuyện riêng ở phòng làm việc của anh. Sau khi anh trao nhẫn cho Bạch Tuyết, anh vội vã kêu cô trở về làm việc và hẹn cô ăn cơm trưa tại một nhà hàng cách đó khá xa.
"Anh không đi." Nhiếp Phong không muốn chơi trò trẻ con này với Bạch Tuyết.
Khuôn mặt Bạch Tuyết trầm xuống, cô buông đũa xuống, nhìn chằm chằm Nhiếp Phong. Sau đó cô xách túi muốn rời khỏi đó.
"Ngồi xuống!" Nhiếp Phong không ngẩng đầu lên mà ra lệnh nói, "Khi nào em mới chấm dứt tính khí trẻ con đó của mình?"
"Nhiếp Phong, em là nhân viên dưới quyền anh, cũng là vị hôn thê của anh chứ em không phải là nô lệ của anh." Bạch Tuyết giận dữ nói. Thậm chí ngay ở nơi công cộng, cô cũng không nhường nhịn, "Anh có thể không tham dự hôn lễ của Lâm Đào. Vậy anh cứ ở thành phố tự mình xử lý việc hợp tác với gia đình nhà họ Tư đi."
"Bạch Tuyết, anh hy vọng em đừng quá ngây thơ như vậy." Nhiếp Phong cũng buông đũa xuống, sắc mặt âm trầm, giọng nói cao hơn một chút, "Em không cảm thấy người bạn trai cũ sống chết cứ nhất quyết cầu xin, em đến dự hôn lễ chỉ vì anh ta muốn một lời chúc phúc từ em sao?"
"Cho nên......" Bạch Tuyết không phục nói.
"Cho nên nếu anh đến dự với em thì anh sợ em sẽ càng cảm thấy bối rối hơn.” Nhiếp Phong dựa vào ghế, cánh tay bắt chéo trước ngực, lắc đầu thở dài nói.
Bạch Tuyết cắn môi cũng dựa vào ghế, mặc dù không hiểu rõ ý của Nhiếp Phong nhưng trong lòng cô vẫn không vui vẻ.
"Rõ ràng là anh ta chỉ muốn làm cho em khó chịu. Dù em đến dự bằng dáng vẻ thế nào thì trong hôn lễ người bạn trai cũ và vị hôn thê cũng sẽ có cách làm tổn thương em. Bởi vì họ biết ngày trọng đại của bọn họ, em chỉ cố gắng đến dự mà thôi. Nếu vậy thà rằng em không đi thì hơn. Nếu anh ta bị tổn thương thậm chí là không kết hô thì đó chẳng phải là chuyện vui sao?" Nhiếp Phong phân tích nói.
Thật là người có tâm địa gian xảo. Bạch Tuyết nghe Nhiếp Phong nói vừa cảm thấy có đạo lý, lại vừa cảm thấy buồn cười.
Có phải những người trong thương trường đều có ác tâm như vậy?
**
Không nghe lời Nhiếp Phong, Bạch Tuyết ương bướng đi máy bay đến Bắc Kinh một chuyến.
Đối với cô, cô không thể làm ra vẻ thản nhiên như lời Nhiếp Phong nói được.
Mặc dù yêu nhau không được bao lâu, chia tay cũng có nhiều đau khổ, nhưng cô vẫn oán hận Lâm Đào. Có lẽ cô vẫn còn tự ái nên lần này cô quyết định đến dự hôn lễ của anh ta theo đúng kế hoạch.
Trước khi đi, cô cố ý mua bộ đầm thật sang trọng, còn dự định sẽ đeo chiếc nhẫn đính hôn sang trọng Lam Bảo Thạch này.
Lời Nhiếp Phong nói cũng đúng nhưng cũng không thể ngăn cản cô.
Khi chuyến bay cất cánh, Bạch Tuyết nhắm mắt lại dựa vào ghế. Cô đang cố nghĩ ra những tình huống mình gặp phải trong ngày hôn lễ này.
Cùng lúc đó, tại phi trường của thành phố Z cũng có một chuyến bay hạ cánh từ Bắc Kinh tới. Cô gái đeo kính đen kéo hành lý từ trong đại sảnh đi ra.
Sau khi ngồi vào xe taxi, cô gái tháo kính mác xuống và lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số quen thuộc, "Nghiên, chị đã trở về. Ừ, chuyện này chị sẽ giải quyết, em đừng lo lắng." Cô gái có tên tiếng Anh là Rose dịu dàng cúp điện thoại xuống, thầm thở dài tựa vào chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
51 chương
151 chương
1947 chương
1913 chương
6 chương
66 chương
24 chương