Edit: Sóc Là Ta Truyện chỉ được đăng tại …………, Không khí trong phòng làm việc của tập đoàn PLO hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở, sững sờ nhìn chiếc áo sơ mi trắng của Bạch Tuyết dính đầy cà phê, mà trên gương mặt cô cũng từ từ nhỏ từng giọt nước xuống. “Bốn năm trước, cô đã từng làm chuyện xấu xa gì, cô nhớ rõ chứ?” Đái Kiều Nghiên mạnh mẽ bước đến gần Bạch Tuyết, căm hận nói, “Giờ cô lại chạy đến đây làm gì? Cô muốn giở trò cũ lại đến dụ dỗ anh ấy sao? Người đàn bà xấu xa lúc nào cũng bị coi thường, đến chết vẫn không thay đổi.” Nói đến đây, Đái Kiều Nghiên nói chuyện với âm lượng thật nhỏ khiến người khác không nghe rõ lắm. Họ chỉ nghe mơ hồ nên cũng không hiểu hết toàn bộ câu chuyện. Bạch Tuyết cắn chặt môi không nói lời nào. Cô không biết lúc này mình có nên phản kháng, trả lại Đái Kiều Nghiên một bạt tai, hay là mắng lại cô ta rằng cô ta chỉ là người vợ cũ thôi thì có quyền gì quản cô lại gần chồng cô ta. “Bình tĩnh lại nào.” Đột nhiên có một đồng nghiệp đứng ra đẩy Đái Kiều Nghiên, “Quản lý Đái, Bạch Tuyết chỉ hiểu lầm ý tốt của cô thôi, cô cũng không cần phải tức giận như vậy.” Mọi người vẫn rất thông cảm với Bạch Tuyết vì những người trong phòng làm việc này, ai mà chưa từng bị Đái Kiều Nghiên đối xử như thế này. Bạch Tuyết cố nuốt nước mắt, cô biết việc cô chỉ có thể làm lúc này chính là chịu nhục. Không nói đến mối quan hệ giữa cô và Nhiếp Phong, dù làm việc ở bất kỳ công ty nào thì cũng đừng trông mong có ai đứng ra bệnh vực cô. Huống hồ, khi làm việc ở Bắc Kinh, cô đã từng bị giẫm đạp còn ghê gớm hơn thế này bao nhiêu lần. Quật cường ngẩng đầu lên, giọng nói Bạch Tuyết lạnh lẽo nói: “Quản lý Đái, dù cô là sếp tôi, cô chỉ có thể quản tôi trong công việc chứ không có quyền quản tôi trong việc cá nhân. Hơn nữa, cô lại sỉ nhục về nhân phẩm của tôi một cách trầm trọng, tôi đề nghị cô nên nói xin lỗi tôi.” Mọi ánh mắt đều hướng về Đái Kiều Nghiên. “Xin lỗi?” Đái Kiều Nghiên cười nhạo một tiếng, “Cô đang nằm mơ giữa ban ngày à? Nếu hiểu rõ vị trí của mình thì cô nên viết đơn từ chức và lập tức biến khỏi đây tránh để tôi nhìn thấy cô lại sinh ra chán ghét.” “Cô...” Bạch Tuyết cũng tức điên, cô ta dựa vào cái gì để bắt mình từ chức. “Các cô ồn ào gì đó?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa phòng làm việc, dọa mọi người giật mình quay đầu lại. Nhiếp Phong đút tay vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở cửa phòng làm việc nhìn mọi người đang trò chuyện. “Giờ là thời gian nghỉ ngơi à? Các cô không cần làm việc sao?” Nhiếp Phong bước vào văn phòng, nhìn thấy bóng lưng Bạch Tuyết. “Tổng giám đốc Nhiếp.” Mọi người bao gồm cả Đái Kiều Nghiên đều cúi đầu. Bạch Tuyết không muốn để Nhiếp Phong nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của mình lúc này, mà khi nhìn thấy anh đứng ở cửa, cô bỗng có cảm giác oan ức nên nước mắt cô từ từ rơi xuống. “Bạch Tuyết?” Nhiếp Phong thấy Bạch Tuyết không có quay lại nhìn mình nên muốn nhắc nhở cô về phép lịch sự tối thiểu nên có với một Tổng giám đốc như anh, “Giờ này không phải cô nên ở Tuyên Hoà chứ?” Bạch Tuyết chậm rãi xoay người lại, mạnh mẽ nói: “Vâng... Bởi vì có xảy ra chút chuyện, vì lẽ đó... Vì lẽ đó bây giờ tôi phải trở về...” Hiện giờ, ai cũng đều có thể nhìn ra cô đang khóc, nhưng cô lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Sắc mặt Nhiếp Phong trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chắm vào vết cà phê dính trên áo sơ mi trắng của cô, lạnh giọng nói, “Xảy ra chuyện gì? Tất cả nhân viên trong phòng đến họp ở phòng hội nghị.” Đái Kiều Nghiên tàn nhẫn trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, lại ngẩng đầu lên hừ một tiếng, mạnh mẽ giẫm giày cao gót bước ra khỏi văn phòng, những người còn lại cũng từ từ bước ra, đi đến phòng họp, chỉ còn mỗi Bạch Tuyết đứng đó. Nhiếp Phong đi đầu, phía sau là mấy vị quản lí, ai cũng nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên. “Các người cứ đến phòng họp trước chờ tôi.” Suy nghĩ lại, Nhiếp Phong xoay người nhìn những người quản lí nói. Những quản lý kia nào dám lên tiếng, làm bộ. như không có chuyện gì xảy ra, và đến phòng họp trước. Đóng cửa phòng làm việc lại, Nhiếp Phong quay người lại, nói “Xảy ra chuyện gì? Em có ân oán cũng đừng gây chuyện trong công ty thế này chứ. Em làm việc ở bên ngoài cũng bốn năm, chẳng lẽ chút việc nhỏ này lại không hiểu?” Anh lớn tiếng với Bạch Tuyết.