“Xin hỏi cô có phải là dì Khương?” Bạch Tuyết vừa thấy một người quen, nên cô để điện thoại di động xuống, cười tươi với người phụ nữ đang đứng phía sau mình, “Con là Bạch Tuyết, mẹ con bảo con tới đây lấy đồ thay bà......”
”Dì biết rồi.” Dì Khương cười ha hả, cắt ngang lời nói củaBạch Tuyết, “Mẹ con đã nói với dì rồi, chúng ta qua bên kia ngồi.”
Ngồi sao? Bạch Tuyết sửng sốt một chút, “Thật ngượng qua dì Khương, bạn con đang chờ con bên ngoài, hay là dì đem đồ luôn cho con......”
”Chà, sao lại gấp gáp thế chứ?” Dì Khương kéo Bạch Tuyết vào quán cà phê gần đó, “Con nói với bạn con về trước đi, lát nữa con về sau.”
Bạch Tuyết ngượng ngùng không dám hất tay dì Khương ra, cũng không thể làm gì khác hơn, cô đành đi theo bà đếnchỗ ngồi.
”Các con cứ nói chuyện tự nhiên, dì đi trước đây.” Dì Khương nhấn Bạch Tuyết ngồi xuống ghế, sau đó xoay người rời khỏi nơi đó.
”Dì à, Dì.” Bạch Tuyết sững sờ, cô chỉ muốn đến đây lấy đồ cho mẹ cô thôi mà.
”Cô uống gì? Cà phê.” Một giọng đàn ông trầm thấp, dễ nghe từ phía đối diện vang lên.
Bạch Tuyết giật mình, không dám tin người ngồi đối diện chính là anh.
Nụ cười của Nhiếp Phong dịu dàng như nước, anh mặc âu phục nghiêm chỉnh,
áo sơ mi trắng phối hợp với cà vạtxám khiến dáng người anh nổi bật, đẹp trai bức người.
”Anh...... Anh?” Hàm răng Bạch Tuyết run lập cập.
Cái gì gọi là âm hồn bất tán (ý là bám dai như đỉa, đi đâu cũng có thể gặp nhau)? Chính là kể từ lúc trở về thành phố Z, cô và anh gặp nhau rất nhiều lần.
Nhiếp Phong chau mày, nhìn cô nhân viên hớn hở cầm một ly nước đặt trước mặt Bạch Tuyết, “Mời cô dùng.”
Mặc dù Bạch Tuyết không hiểu vì sao dì Khương lại muốn sắp xếp để anh và cô gặp nhau nhưng cô vẫn ngồi xuống, “Phiền cô cho tôi một ly cà phê đen, càng đắng càng tốt.” Nói xong, cô cầm điện thoại gọi điện cho Tư Hoài
Dương, “Cậu không cần chờ tớ, có lẽ lâu lắm tớ mới xong. Cậu có hẹn với bạn gái thì về trước đi. Tớ sẽ bắt xe taxi về.”
Tư Hoài Dương cũng còn muốn nói thêm mấy câu nhưng Bạch Tuyết đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Cất điện thoại vào túi xách, sắc mặt Bạch Tuyết buồn rầu nhìn Nhiếp Phong.
”Lại là người bạn thuở ấu thơ với em sao?” Nhiếp Phong mỉm cười hỏi.
”Dạ.” Bạch Tuyết cũng không giấu diếm, “Xin hỏi làm sao anh Niếp lại ở đây?
Hơn nữa, mẹ em kêu em tới đây lấy đồ, vậy mà dì Khương......”
“Dì Khương là một trong những người phụ trách buổi xem mắt của tổ chức liên minh mười hợp tác xã lần trước.” Nhiếp Phong bình tĩnh giải thích không nhanh không chậm cho Bạch Tuyết hiểu, “Mẹ em nói em đến đây lấy đồ, là vì nếu bà nói tới đây xem mắt, có lẽ bà sợ em sẽ không đồng ý.”
Sao? Bạch Tuyết cảm thấy choáng váng.
”Anh.
..... Anh xem mắt?” Bạch Tuyết không nhịn được giơ ngón tay lên chỉ vào người Nhiếp Phong, chuyện này đánh chết cô cũng không tin.
”Không sai, anh muốn tìm mẹ ghẻ cho con anh.” Giọng Nhiếp Phong nhàn nhạt nói.
Con sao? Bạch Tuyết bắt đầu hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ. Có phải đây đều là giấc mộng.
Thật ra bạn trai cô không đi Bạch Phú Mỹ, mà vẫn ở lại Bắc Kinh, nhưng anh ta cũng không trở về thành phố Z......
”Anh cảm thấy dù gì chúng ta cũng đã qua đêm hai lần rồi, cuộc sống vợ chồng cũng rất hoà hợp, tính cách của em cũng tốt, ba mẹ em cũng đang muốn gả em đi…..” Nhiếp Phong liệt kê cho Bạch Tuyết những điểm hoà hợp với anh.
”Stop.” Bạch Tuyết giơ tay lên, ngăn cản Nhiếp Phong nói tiếp, gương mặt tức giận “Anh Niếp, anh có chứng vọng tưởng à? Anh xem mắt được ai thì phải kết hôn với người đó sao? Chuyện anh muốn tìm mẹ ghẻ cho con trai là chuyện của anh nhưng anh lại khiến mẹ tôi gạt tôi tới đây xem mắt sao? Ai nói tôi lên giường với anh thì sẽ kết hôn với anh, sẽ làm mẹ ghẻ cho con trai anh? Tôi đây còn chưa ế đến nỗi phải kết hôn với một người đàn ông kết hôn tới lần thứ hai đâu nhé.”
Cô thật tức chết. Tên đàn ông không biết xấu hổ.
Kết hôn lần thứ hai? Bạch Tuyết cắn răng, đột nhiên cô nghĩ lại, chẳng lẽ anh đã ly hôn?
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
86 chương
123 chương
54 chương
57 chương
165 chương