Phàm làm việc gì trái với lương tâm thì tự nhiên sẽ sợ quỷ tới cửa. Trong cuộc đời này, sai lầm lớn nhất của Bạch Tuyết chính là giả bộ say rượu để quyến rũ Nhiếp Phong lên giường với mình. Tình yêu nam nữ vốn là chuyện bình thường. Nếu chỉ là chuyện vui đùa một chút, lên giường xong là thôi, thì cô không có gì phải áy náy trong lòng. Nhưng lúc đó Nhiếp Phong là người đàn ông đã có bạn gái. Còn Bạch Tuyết, sau sự việc đó lại là một người mang tai tiếng, người khác châm biếm nói cô là “Tiểu tam” (ý nói là vợ nhỏ), thậm chí còn có người nói rằng cô xấu xa đến nỗi không bằng một tiểu tam nữa. Vì thế cô muốn trốn tránh. Bốn năm nay cô rời xa thành phố thân quen, tránh mặt tất cả những người cô quen biết. Nhưng vừa trở về thành phố Z, còn chưa tới nửa tháng, cô lại gặp Nhiếp Phong hai lần. Trên đời này thật sự có duyên số sao? Tư Hoài Dương quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết đang cúi đầu,hỏi: “Sao vậy?” “Hoài Dương, chúng ta. . . . . . chúng ta đi thôi, không khí nơi này không tốt.” Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Tư Hoài Dương, năn nỉ nói. Nữ Kim Cương (ý là cô gái mạnh mẽ, hung dữ) biến thành Tiểu Bạch Thỏ sao? Tư Hoài Dương cảm thấy có vấn đề gì đó không bình thường. Nắm tay Bạch Tuyết, Tư Hoài Dương lập tức lôi Bạch Tuyết rời khỏi quầy rượu. Ra khỏi quầy rượu, không khí bên ngoài trong lành khiến Bạch Tuyết cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tư Hoài Dương vẫn không buông tay, kéo Bạch Tuyết đến xe của mình, cũng không hỏi lý do vì sao cô lại lo lắng, sợ hãi trong quán bar. Đây chính là sự thấu hiểu giữa bọn họ. Dù sao gần hai mươi năm nay bọn họ chơi cùng nhau, chung sống với nhau thật tốt, nên cũng hiểu nhau phần nào.. Đi tới trước xe của mình, Tư Hoài Dương mở cửa xe cho Bạch Tuyết, “Lên xe đi, để tớ đưa cậu về, có chuyện gì thì chúng ta có thể nói trên xe được rồi.” “Ừ.” Bạch Tuyết vuốt mái tóc qua một bên, thân thể mềm mại từ từ khom xuống chuẩn bị lên xe. “Tư Hoài Dương. “ Đột nhiên, một giọng phụ nữ cất lên khiến Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương quay lại nhìn. “Nhị Nhị?” Tư Hoài Dương ngạc nhiên nói. Hoa Nhị Nhị xinh đẹp giống như đóa hoa hồng nở rộ, cô mặc bộ đầm màu trắng dài tới gối, mái tóc búi cao làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Ai nhìn qua cũng thấy đây là một người mẫu đẹp tuyệt trần. Thật sự rất xinh đẹp. Tư Hoài Dương nhìn bộ dáng cô rất quen thuộc. Mới vừa nãy cô cũng mặc bộ đầm này ăn cơm với cậu, khiến bao nhiêu cặp mắt hâm mộ ngoái nhìn, làm cậu cũng cảm thấy tự hào. Hoa Nhị Nhị nện từng bước dài đi tới trước mặt Tư Hoài Dương, nhìn Bạch Tuyết đang đứng bên cạnh cửa ghế phụ của chiếc BMW, nhìn Tư Hoài Dương với ánh mắt hằn học. “Nhị Nhị, sao em. . . . . .” Tư Hoài Dương nhớ mình đã đưa bạn gái về nhà an toàn rồi mà. Bốp! Hoa Nhị Nhị vung tay lên, hung hăng tát Tư Hoài Dương một cái. “Đồ vô sỉ.” Hoa Nhị Nhị cố gắng kiềm nén để mình không khóc, tức giận mắng Tư Hoài Dương, “Đồ lường gạt.” Mắng anh ta xong, Hoa Nhị Nhị lấy tay bụm mặt, chạy về phía lối đi bộ. Sao lại như vậy? Tư Hoài Dương ngơ ngác. Còn Bạch Tuyết lập tức hiểu ra vấn đề, chạy đến sau lưng Tư Hoài Dương dùng sức đẩy cậu ta, “Đồ ngốc, bạn gái của cậu đang hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta. Cậu còn không mau chạy theo giải thích.” “Hiểu lầm sao? Nhưng cô ấy biết cậu và tớ là bạn tốt từ nhỏ đến lớn mà. . . . . .” Tư Hoài Dương nhăn nhó, không hiểu lý do vì sao mình bị mắng và còn bị ăn tát. “Mau đuổi theo cô ấy.” Bạch Tuyết đẩy Tư Hoài Dương mấy cái nữa, hận không thể đá cậu đi cho nhanh. Tư Hoài Dương bất đắc dĩ đuổi theo. Ai da, sao lại xảy ra chuyện như vậy. . . . . . Tại sao cô lại trở thành người phụ nữ xấu như vậy? Bạch Tuyết vò đầu mình, trong lòng có chút phiền não. Đột nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên cô nhìn về phía quán rượu, thấy Nhiếp Phong đang đút tay vào túi quần, yên lặng đứng đó nhìn cô. Thật xui xẻo, anh ta lại nhìn thấy cô trong bộ dạng thế này.