"Nếu hôn nhân không vững chắc thì một ngày kia chuyện ly hôn xảy ra là điều tất yếu." Nhiếp Phong trông như không muốn nói về chuyện ly hôn. "Nhưng vì để bảo đảm điều kiện đôi bên cùng có lợi nên anh nghĩ chúng ta cần phải thảo ra một bản cam kết và cũng cần mời luật sư làm chứng cho việc này." Anh nói lên ý kiến của mình.  Bạch Tuyết ngây ngốc nhìn Nhiếp Phong mấy giây, sau đó đặt cốc trà xuống và đứng lên. "Em đừng cảm thấy đây là điều sỉ nhục." Nhiếp Phong nghiêm nghị nói: "Rất nhiều đôi vợ chồng trước khi kết hôn đều sẽ ra toà công chứng tài sản đấy thôi." "Được lắm!" Cánh tay Bạch Tuyết khoanh ở trước ngực, cô hất cằm ngạo nghễ nhìn Nhiếp Phong, nói: "Nếu anh đã mở miệng thì em cũng không ngại hỏi thẳng. Vậy trước tiên nói một chút về việc nếu giả dụ như chúng ta ly hôn thì anh có thể cho em cái gì? Nếu như không hài lòng, nửa tháng sau cũng không cần tổ chức hôn lễ làm gì nữa, hãy trực tiếp ra toà ly dị đi." Thật tức chết cô rồi. Hiện tại, điều Bạch Tuyết muốn làm nhất chính là nhảy đến trước mặt Nhiếp Phong xé nát khuôn mặt điển trai khinh khỉnh của anh ra. Sau đó cô sẽ nhổ nước mặt vào gương mặt anh và tát cho anh một bạt tai. Tiếp theo cô có thể thủ thế để chuẩn bị hạ anh đo ván ngay tại đây.  Anh nghĩ anh thật sự chu đáo sao? Hay đang lo sợ trong tương lai lỡ không may sẽ có một ngày bọn họ cần "ly hôn" thì cô lại tham lam chiếm hết tài sản của anh,  đòi anh phân chia tài sản sao?  Ài! Nếu như hôm nay anh không nói ra những câu này thì Bạch Tuyết cũng có lòng tự trọng, cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ anh. Nhưng ngày hôm nay Nhiếp Phong đã nói vậy thì cô lại cảm thấy nếu như cô không lên tiếng phản kháng thì sẽ rất có lỗi với trái tim nhỏ nhoi của chính mình. Nhiếp Phong không ngờ Bạch Tuyết lại có phản ứng quyết liệt như vậy. Không phải lúc này anh không suy nghĩ gì mà nói ra chuyện này tuỳ tiện như vậy mà anh cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng qua mấy ngày rồi. Hôm nay Khúc Như Hoa đã yêu cầu anh phải quyết liệt cùng Bạch Tuyết ký giấy thoả thuận phân chia tài sản để bảo đảm quyền lợi sau này.  Nhiếp Phong cũng đã hiểu tính cách của Bạch Tuyết tám chín phần. Nếu anh chính thức bàn chuyện này thì anh e là sẽ chọc cô nổi trận lôi đình, không chừng lại còn muốn ly hôn nữa. Chi bằng anh cứ làm ra vẻ như hững hờ, vô tình nói ra thì còn có thể khiến cô chịu nghe đôi chút.  Nếu như không tuân theo lời của mẹ mình Khúc Như Hoa, anh sợ cuộc hôn nhân giữa anh và Bạch Tuyết sẽ không có được những tháng ngày bình lặng, thoải mái. Ngược lại, còn khiến bà tức giận đến không biết làm ra những chuyện gì. Bên cạnh đó Nhiếp Phong lại trở thành đứa con trai ngỗ nghịch. Điểm này cũng có thể xem là sự khác biệt lớn nhất giữa anh và anh trai Nhiếp Vân.  Nhiếp Vân là kiểu mẫu của một đứa con hiếu thuận. Bởi vì ba bệnh nặng, mẹ lại là người quán xuyến mọi việc trong nhà nên tất cả mọi chuyện anh đều tuân theo Khúc Như Hoa. Thậm chí, ngay cả cưới Đái Kiều Nhu cũng đều do Khúc Như Hoa chọn lựa. Đối với chuyện tình yêu, việc Nhiếp Vân chấp nhận chọn người phụ nữ đến sau cũng khiến xảy ra nhiều tấn bi kịch. Ngược lại Nhiếp Phong lại không giống anh trai mình. Bởi vì Nhiếp Vân tài giỏi lại gánh vác hết việc trong công ty nên từ nhỏ anh không chịu bất kỳ áp lực nào. Cuộc sống của anh rất phóng túng, tự do tự tại. Đến khi trưởng thành, dù mẹ anh đã răn dạy bao nhiêu lần nhưng anh chỉ nghe thế thôi chứ chẳng bao giờ tuân lệnh mà chấp hành.  Không ngờ đến một ngày Nhiếp Vân qua đời, vì lẽ đó Nhiếp Phong buộc phải tiếp quản tập đoàn PLO. Bên cạnh đó, anh phát hiện sau khi trải qua đám tang của chồng, lại còn nỗi đau mất con thì tuy rằng ngoài mặt mẹ mình vẫn kiên cường nhưng thân thể và tinh thần đã suy sụp hơn trước rất nhiều. Vì vậy anh trực tiếp đứng ra tự mình gánh vác công ty cũng như xử lý mâu thuẫn giúp đỡ mẹ mình đứng lên. Khúc Như Hoa muốn anh phân định rõ ràng về tài sản với Bạch Tuyết thì anh chỉ cần mời luật sư đến phân thỏa thuận là được rồi. "Nói xem, anh cho là nhà tôi không có tiền, không có xe, lại sợ tôi chiếm hết cổ phần công ty anh hay sao?" Khí thế Bạch Tuyết hùng hổ, cơn giận cao ngút trời, dùng giọng hạch sách hỏi Nhiếp Phong: "Khi Đái Kiều Nghiên ly hôn với anh thì cô ta được gì? Hay thứ hai này, tôi đến công ty hỏi cô ấy sẽ biết thôi." Cô thực sự tức điên mà, mới kết hôn chưa tới một tháng, hôn lễ cũng còn chưa tổ chức mà đã bắt đầu sợ cô chiếm gia tài khi ly hôn rồi. Nhiếp Phong nhàn nhã nhìn Bạch Tuyết, cảm thấy cô tức giận thật sự khác xa với con người hiện tại của cô. Nhiếp Học Văn cầm đồ xuống lầu, phát hiện khuôn mặt dì dường như đang suy sụp. ** Dĩ nhiên cô không thể đến trước mặt Đái Kiều Nghiên mở miệng hỏi cô ấy rằng sau khi ly hôn cô ấy được hưởng gì từ gia đình nhà họ Nhiếp nhưng Bạch Tuyết vẫn cảm thấy Nhiếp Phong đang có ý sỉ nhục mình. Tối hôm đó, sau khi đón Nhiếp Học Văn trở về, Bạch Tuyết cũng chủ động rời đi để chiếc giường to lớn kia cho hai cha con Nhiếp Phong và Nhiếp Học Văn gần gũi nhau một chút. Buổi trưa trước đó, Bạch Tuyết nhận được điện thoại từ một người và cảm thấy rất bất ngờ. "Em không quấy rầy chị chứ?" Phùng Lan ngại ngùng cười nói. Lúc nghỉ trưa, Bạch Tuyết có gặp qua Phùng Lan ở dưới phòng trà. "Không có, không có, đây là lúc nghỉ trưa." Bạch Tuyết vội vã xua tay, nói: "Em... tìm chị có việc?" Không phải hiểu lầm cô và Tư Hoài Dương có gì đó chứ? Hiện tại nếu cô ấy có ghen thì cô cũng bó tay thôi.  Nếu Phùng Lan nghi ngờ bởi vì mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa cô và Tư hoài Dương thì chi bằng cô cũng nên tuyệt giao với Tư Hoài Dương thôi.  Phùng Lan do dự vài giây, giương mắt nhìn Bạch Tuyết, lại cúi đầu. Nhìn dáng vẻ Phùng Lan không giống như đến vấn tội, vậy cô ấy đến đây là vì mục đích gì? "Bạch Tuyết... Em có thể gọi chị như thế được không?" Phùng Lan nhẹ giọng hỏi. "Có thể! Dĩ nhiên là có thể!" Bạch Tuyết gật đầu như gà mổ thóc. Gọi cô là gì cũng được, chỉ cần đừng hoài nghi mối quan hệ trong sáng giữa cô và Tư Hoài Dương là được.  "Chuyện là như vậy." Phùng Lan quyết định ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tuyết nghi ngờ nói: "Em và Hoài Dương cũng mới chấp nhận tìm hiểu nhau không bao lâu nhưng em cũng thật sự rất yêu anh ấy. Em biết rõ hành động của người bạn gái trước đã để lại trong lòng anh ấy một mối ác cảm nặng nề nên em đã chủ động tỏ tình với anh ấy và anh ấy đã chấp nhận trong trạng thái rất hờ hững." Nói tới đây, vẻ mặt của cô lại trở nên cô đơn. Từ xưa đến nay, phụ nữ theo đuổi đàn ông là điều hiếm gặp mà khi một Phùng Lan hiền lành và dịu dàng lại chủ động như vậy thì hỏi sao Tư Hoài dương lại không chấp nhận chứ? Cô ấy còn thể lấy thân báo đáp thì Tư Hoài Dương dù có tường đồng vách sắt cũng sẽ bại trận dưới tay cô ấy mà thôi.  "Bạch Tuyết?" Phùng Lan lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời này, lại phát hiện khuôn mặt Bạch Tuyết bắt đầu xám xịt, dáng vẻ rất cô đơn nên hỏi "Chị sao rồi?" "A? Không... Không có gì!" Bạch Tuyết cố gắng tỏ vẻ hăng hái, nở một nụ cười thật tươi nói: "Vậy mục đích của em là muốn chị tác hợp để hai người nhanh chóng có tình cảm sâu đậm sao?” Phùng Lan e lệ cúi đầu và sau đó gật đầu. Bạch Tuyết cười hì hì, lại cảm thấy có chút khó khăn. "Vậy chị nên giúp em thế nào?" Chuyện tình cảm của mình còn đang rối tinh rối mù thì sao cô lại có thể đứng giữa làm bà mai tác hợp cho hai người được chứ? Nếu Phùng Lan biết hôn nhân giữa cô và Nhiếp Phong đang bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt thì cô ấy sẽ cảm thấy mình đã nhờ sai người rồi? Phùng Lan lấy một tờ quảng cáo đưa đến trước mặt Bạch Tuyết nói: "Đây là chuyến du lịch do công ty du lịch tổ chức một năm một lần tại thành phố Z này. Chuyến du lịch kéo dài hai ngày một đêm chủ yếu là du lịch quanh thành thị, sông núi. Không biết... không biết chị và anh Nhiếp cảm thấy có hứng thú hay không?" Cầm tờ quảng cáo trong tay, Bạch Tuyết nhìn một chút, sau đó lại nhíu mày nói: "Nhiếp Phong là tổng... là người quản lý nên công việc rất bận, hay là chúng ta..." "Nhưng nếu như chỉ có ba người thì sẽ rất lúng túng." Phùng Lan thất vọng nói. "Chị và Hoài Dương rất thân nên sẽ tự nhiên gần gũi, còn em sẽ rất bất tiện." Bạch Tuyết suy nghĩ một chút và cũng thấy có lý.  "Nếu em và Hoài Dương đi du lịch thì sẽ vẫn như cũ, không có gì đặc biệt." Phùng Lan thở dài nói: "Cảm ơn chị, vậy em sẽ suy nghĩ cách khác." Nói xong, cô lại cầm tờ quảng cáo muốn đứng lên.  "Chờ đã!" Bạch Tuyết gọi Phùng Lan lại: "Tối nay hoặc sáng mai, chị sẽ cho em một trả lời chắc chắn. Chị cần phải hỏi chồng chị một chút." Nghe vậy, khuôn mặt Phùng Lan bỗng sáng bừng lên, nói: "Cảm ơn chị, Bạch Tuyết!" "Không có gì." Bạch Tuyết vỗ vỗ mặt mình, cô không nắm chắc phần thắng trong cuộc trò chuyện này đâu. Phùng Lan cũng không ở lại lâu, sau khi cùng Bạch Tuyết dùng vài món ăn đơn giản thì liền rời khỏi đó. Trước khi đi còn cố tình để lại một tờ quảng cáo cho Bạch Tuyết. Rời khỏi tập đoàn PLO, Phùng Lan đứng ở dưới lầu xé nát tờ quảng cáo kia, tà mị ngẩng đầu lên nhìn toà cao ốc dưới ánh mặt trời toả sáng. Cô cũng lạnh lùng cười một tiếng. Đi tới một chiếc xe Anh quốc màu đỏ sậm, Phùng Lan kéo cửa xe ngồi lên. Ngay cửa sổ xe có một giá treo và hai mặt có đều có ảnh. Theo quán tính khi cửa xe bị chấn động, giá treo cũng lay động, bức ảnh cũng không ngừng lắc qua lắc lại. Phùng Lan lấy tay ôm giá treo, dời ngón tay lại nhìn thấy trong hình chính là một cô gái trẻ ôm một đứa bé. Trong bức ảnh, khuôn mặt cô gái trẻ tiều tụy nhưng lại có một nụ cười trắng xám mà đứa trẻ vẫn đang ngủ say trong lòng cô. ** "Ba và dì cãi nhau sao?" Nhiếp Học Văn đứng ngay cửa phòng bếp, khoanh tay chất vấn Bạch Tuyết nói: "Không phải bởi vì con chứ?" Đang nấu ăn, Bạch Tuyết hơi kinh ngạc nhìn về phía Nhiếp Học Văn, tâm tư của một đứa trẻ thật sự rất nhạy cảm. "Đương nhiên không phải." Bạch Tuyết kiên quyết phủ định nói: "Dì và ba con đã cãi nhau nhưng ba con chính là đầu heo, dù trao đổi thế nào cũng sẽ cảm thấy tức giận." Nhiếp Học Văn nhíu mày suy nghĩ một hồi "Dì đang nói lúc đó ba con biến thành đầu heo? Đó chính là ý nghĩ trong lòng dì sao?" Bạch Tuyết giật mình suýt chút nữa dầu văng vào người. Đứa trẻ này quá thông minh nhưng cũng có lúc rất ngây thơ ấu trĩ. "Người lớn các người thực sự rất phiền phức." Nhiếp Học Văn học dáng vẻ giống những diễn viên trên TV. Cậu nhún vai, buông tay, nói: "Trong lòng nghĩ 1+1 bằng 2 mà ngoài miệng lại nói 1+1 bằng 5... " Bạch Tuyết cố nén than thở trong lòng mình, chống, nạnh nhìn Nhiếp Học Văn nói: "Nhóc con, con biết cái gì? Đó là chuyên gia nói vậy." Nhiếp Học Văn làm mặt quỷ nói: "Con không hiểu người lớn nghĩ gì nhưng con biết bọn họ không thẳng thắn. Người khác sẽ không biết dì đang nghĩ gì, họ chỉ có thể đoán mà thôi, còn có nhiều người vì danh dự của mình mà sẵn sàng nói dối đấy." Bạch Tuyết thẹn thùng, có cảm giác Nhiếp Học Văn đã nói trúng tất cả rồi. Đưa tay vỗ vào trán của Nhiếp Học Văn một cái, Bạch Tuyết không nhịn được cười nói: "Nếu ông trời nhỏ của dì thông minh như vậy thì con nói thử xem, ba con có yêu dì hay không?" Cô thẳng thắn nói. Hai tay Nhiếp Học Văn che miệng làm động tác nôn mửa khiến Bạch Tuyết tức giận đến nỗi muốn nhấc tay đánh cậu, mà cậu còn cười hì hì tránh xa cô. "Yêu chứ. Đương nhiên yêu nhưng con không biết người ba yêu có phải là dì hay không?” Nhiếp Học Văn trốn đến đầu bàn ăn nói: "Ba con nói, ở trong nhà này bà nội không thể bắt nạt dì được." "Có thật không?" Bạch Tuyết bị cảm động đến nỗi tim như muốn nhảy ra. Vậy ra... không ngờ Nhiếp Phong lại lo lắng cho cô như vậy, có phải chứng minh anh ấy đối với mình... "Đương nhiên là thật." Nhiếp Học Văn đưa tay bốc một miếng thịt đưa vào miệng mình nói: "Ba... Ba con nói rồi, chỉ có ba và con mới được bắt nạt dì thôi, còn những người khác thì không được. Ngay cả bà nội cũng không thể." A, được, hay lắm. Lòng Bạch Tuyết mới vừa lâng lâng vui sướng, chuẩn bị làm món Nhiếp Phong thích ăn nhất để giảng hòa cuộc chiến giữa hai người, cũng đang suy nghĩ sẽ rủ anh cùng ra ngoài vui chơi vào cuối tuần thì nghe Nhiếp Học Văn nói câu đó, mọi suy nghĩ tốt đẹp lúc trước đều vỡ tan như bong bóng. Cái gì mà lo lắng. Hóa ra anh ta chỉ coi cô là món đồ chơi cho cha con anh chơi đùa. Thật chán ngắt.  Xoay người tắt bếp, Bạch Tuyết bắt đầu nhấc nồi canh vào chỗ thích hợp.  Nhiếp Phong tắm xong bước vào phòng ăn, nhìn thấy Bạch Tuyết đang xào rau ở nhà bếp với những hành động hơi khác thường thì lấy làm lạ. Cô dùng hết sức nhấn xuống chảo rau với dáng vẻ chán nản, trong phút chốc anh cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Nhiếp Phong lại nhìn về phía con trai vẫn còn đang ăn vụng thì nhíu mày. Nhiếp Học Văn lại nhún vai buông tay, tỏ vẻ mình không biết tại sao dì lại tức giận đến như vậy... Thật sự không thể hiểu nổi. Hết chương 104.