"Ừm..." Bạch Tuyết cắn đũa nhìn Nhiếp Phong ăn rất ngon, do dự có nên hỏi anh về bài báo sáng nay hay không. "Có chuyện gì thì nói đi." Dù Nhiếp Phong không ngẩng đầu lên nhưng anh cũng cảm giác được Bạch Tuyết đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, cũng biết sức chịu đựng của cô có lẽ đã đạt đến mức cực hạn. Bạch Tuyết hoảng loạn cúi đầu bới hai chén cơm "Không... Không có chuyện gì." Thật là không có tiền đồ! Trong lòng Bạch Tuyết thầm mắng mình tại sao không thể mở miệng trực tiếp hỏi anh về bài báo kia.  Rõ ràng anh và người phụ nữ khác cùng nhau ăn cơm nhưng vì cái gì giờ phút này trông thật giống như người làm sai chính là cô. Như nhớ ra chuyện gì, Nhiếp Phong để chén cơm xuống và nói: "Đúng rồi, ngày mai anh đi dự một buổi tiệc ở nhà họ Vương." Nhà họ Vương sao? Dĩa rau Bạch Tuyết đang cầm bỗng lơ lửng trên không trung. Nhà họ Vương nào? Có phải là tuyển thủ tennis Vương Lâm Dĩnh ở nhà họ Vương kia không? Có phải là Vương Lâm Dĩnh cháu gái của viện trưởng bệnh viện Tể Phong  kia hay không? "Ồ." Bạch Tuyết rầu rĩ gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, nhai cũng cảm thấy vô vị. Cô thật không muốn trở thành một người phụ nữ hẹp hòi, hơn nữa lúc này cô và Nhiếp Phong vẫn chưa làm sáng tỏ mọi khúc mắc trong lòng được. Cô chỉ muốn tóm lấy cái gã đang ngồi trước mặt mình có thể giống như những cặp vợ chồng khác, yêu thương và ân ái dựa vào nền tảng gốc rễ là tình yêu sâu đậm. Nhưng rốt cuộc anh cũng chỉ vì Nhiếp Học Văn, còn cô vì xí nghiệp nhà họ Tư, hôn nhân giữa bọn họ chỉ có thiếu hụt duy nhất một điểm, đó chính là "tình yêu". "Em muốn đi với anh không?" Nhiếp Phong nhìn khuôn mặt Bạch Tuyết xụ xuống thì cười hỏi. "Cùng đi sao?" Nâng mí mắt lên nhìn anh, ánh mắt Bạch Tuyết long lanh lóe sáng óng ánh rạng ngời "Được không?" Nhiếp Phong làm một tay chống quai hàm như suy nghĩ nói: "Nhưng chuyện kết hôn giữa chúng ta vẫn chưa tuyên bố ra bên ngoài vì em muốn ẩn hôn. Vì vậy, em đi với anh với thân phận..." Khi Bạch Tuyết đưa ra yêu cầu muốn ẩn hôn, Nhiếp Phong cũng tỏ ý muốn tôn trọng. Vì vậy, ngoại trừ Khúc Như Hoa biết nội tình Bạch Tuyết là vợ mới cưới của Nhiếp Phong thì còn lại không ai biết. Hay nói cách khác, người khác chỉ biết cô chỉ là bạn gái tạm thời.  Bạch Tuyết suy sụp nói: "Vậy em không đi, đỡ phải cho anh chuốc thêm phiền phức." "Được rồi." Nhiếp Phong cũng không ép buộc, tiếp tục ăn cơm tối. Sau đó, Bạch Tuyết liền cảm giác cơm trong miệng mình rất khó nuốt. Đây chính là một bữa cơm tối khó ăn nhất trên đời. Buổi tối Nhiếp Phong lại làm việc rất muộn, mà Bạch Tuyết thì lại vội vàng muốn hoàn thành xong bản kế hoạch mà Đái Kiều Nghiên giao cho mình nên rốt cuộc hai vợ chồng cũng không có thời gian nói chuyện nhiều.  ** Bạch Tuyết lại một lần nữa giơ cổ tay lên xem đồng hồ, sau đó lại quay về cửa phòng làm việc đứng ở ngoài nhìn một chút. Ngày hôm nay thời gian trôi qua rất chậm, Bạch Tuyết làm việc cũng mất tập trung. Nếu Nhiếp Phong không nói với cô ngày hôm nay muốn đi dự tiệc ở nhà họ Vương thì cô cũng sẽ không buồn bực và bất an như thế. Bốn giờ hai mươi lăm phút chiều, rốt cuộc sự nhẫn nại của Bạch Tuyết đã đạt đến cực hạn. Cô thật muốn chạy vào văn phòng của Nhiếp Phong nói với anh: "Không cho phép anh đi dự buổi tiệc ở nhà của Vương Lâm Dĩnh. Anh là chồng em, em không cho phép anh và người phụ nữ khác gần gũi nhau như vậy, không cho phép anh có tin đồn công khai với người phụ nữ khác trên mặt báo như vậy." Nhưng...mông của cô như dính trên ghế làm việc, không cách nào động đậy được. Khổ não vò tóc, Bạch Tuyết cầm bàn phím máy tính bấm cho hả giận, mạnh mẽ gõ mạnh từng chữ khiến những đồng nghiệp khác trố mắt nhìn.  "Bạch Tuyết!" Đái Kiều Nghiên bước từ phòng mình ra, dáng vẻ như một con rồng phun lửa đi đến trước bàn làm việc của Bạch Tuyết. Cô ấy đang cầm bản tài liệu trong tay mình ném lên người Bạch Tuyết nói: "Cô cho tôi là gì? Giờ làm việc cô thẫn thờ ngồi đó làm gì?" Toàn bộ phòng kế hoạch cũng sợ hết hồn, ánh mắt tập trung quanh hai người họ.  "Tôi cảnh cáo cô! Lần này làm không xong thì tôi sẽ sa thải cô. Cô nhớ kỹ điều này." Nước bọt của Đái Kiều Nghiên văng tung tóe cùng với sự cố gắng chửi bới Bạch Tuyết, tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Sau đó mới đẩy cửa trở lại phòng làm việc của mình. Làm gì vậy? Muốn dọa chết người đây mà! Bạch Tuyết trừng mắt nhìn vào cửa phòng làm việc của Đái Kiều Nghiên vẫn đóng im ỉm mà vuốt ve ngực mình.  "Xảy ra chuyện gì vậy?" Các đồng nghiệp hiếu kỳ vây quanh hỏi han, có người lượm bản kế hoạch từ trên mặt đất lên nói: "Bạch Tuyết, xảy ra chuyện gì mà cô khiến quản lý Đái tức giận đến như vậy?" Đoạt lấy bản kế hoạch từ tay đồng nghiệp, Bạch Tuyết cũng cảm thấy lạ lùng cho hành động vừa rồi của Đái Kiều Nghiên. "Đây là bản kế hoạch ngày hôm qua quản lý Đái sai tôi làm... A!" Xèo! Bạch Tuyết khép lại bản kế hoạch và đem giấu ra phía sau. Các đồng nghiệp càng thêm hiếu kỳ, mỗi ánh mắt đều tràn ngập tà ác, nói: "Là gì vậy? Là gì vậy? Có phải cô đưa sai bản kế hoạch không? Có điều tài liệu nào mà có thể khiến quản lý Đái lại giận dữ như vậy? Mau lấy ra cho chúng tôi xem một chút." "Không được!" Bạch Tuyết tránh sang một bên "Phần tài liệu này là bí mật. Tôi đã tính toán sai nên quản lý Đái mới tức giận như vậy." "Bí mật sao?" Các đồng nghiệp nhìn nhau "Tài liệu chúng ta lại có bí mật sao?" Mặt Bạch Tuyết đỏ gay, tim đập nhanh mạnh, mồ hôi đổ ra như tắm, mười ngón tay nắm chặt bản kế hoạch. "Sao lại không bí mật? Bản thân của bản kế hoạch vốn là một món đồ rất bí mật rồi. Nếu như bị công bố ra ngoài hoặc bị công ty khác cạnh tranh thì sẽ nhanh chóng mất đi hiệu quả của nó." Bạch Tuyết lớn tiếng nói. "Vậy chúng ta không xem nữa là được, cô cần gì phải kích động và căng thẳng như vậy." Các đồng nghiệp cũng giải tán và trở về bàn tiếp tục làm việc. Hô! Bạch Tuyết thở phào một hơi, cầm lấy tập báo cáo sai kia chạy ra khỏi văn phòng, chạy thẳng đến máy hủy giấy. Ông trời ơi! Sao cô lại phạm một sai lầm như thế chứ? Tất cả đều do Nhiếp Phong, tại anh hại cô khiến tinh thần cô hoảng hốt cả ngày. Khi đến chỗ máy hủy giấy, bởi vì gần giờ tan tầm nên không có ai chiếm dụng.  Bạch Tuyết vội vã mở tập tài liệu rút ra tờ giấy và đưa vào trong máy cắt giấy. Trời ạ! Trời ạ! Chẳng trách Đái Kiều Nghiên lại hung thần ác sát chạy đến như vậy, không biết cô ta xem bao nhiêu lần rồi. Đứng đó tiêu hủy chứng cứ, cô có cảm giác mặt mình nóng lên, Bạch Tuyết xấu hổ chết thôi. Những bức tranh đẹp như vậy sao cô lại đưa cho Đái Kiều Nghiên? Cầm một tờ giấy, Bạch Tuyết không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, nhất thời trên mặt cô hiện lên từng cụm mây hồng.  Cô lấy tất cả các tờ giấy đã bị cắt nát ra, Bạch Tuyết lau trán một cái và xoay người lại. "A!" Nhìn thấy phía sau có người, Bạch Tuyết sợ đến, nỗi chân đứng không vững, lui hai bước đá vào máy cắt giấy. "Cẩn thận!" Nhiếp Phong đưa tay kéo cánh tay Bạch Tuyết, chỉ hơi dùng sức đã kéo được cô vào lồng ngực mình. Bạch Tuyết nhào vào lòng Nhiếp Phong, tim đập mạnh đến mức không thể kiềm chế được. Ông trời! Anh ấy vào đây bao lâu rồi? Chờ Bạch Tuyết đứng vững, Nhiếp Phong mới nhẹ nhàng buông tay và đẩy cô ra. "Nhiếp... tổng giám đốc Nhiếp." Bạch Tuyết lui một bước dài, cung kính lễ phép cúi đầu chào. Ở trong công ty, bọn họ vẫn là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới vì mối quan hệ vợ chồng cũng không thể công khai. Nhiếp Phong nhẹ giọng cười, cầm đồ vật trong tay đưa cho Bạch Tuyết "Đây là đồ em để quên ở nhà, do bận bịu quá nhiều việc nên anh quên đưa cho em." Vừa nhìn thấy đồ vật trong tay Nhiếp Phong, cô thầm nhớ lại đúng là tối hôm qua cô đã in ra bản báo cáo ở nhà mà.  "Cảm... Cảm ơn." Bạch Tuyết nhận bản báo cáo, dùng tay tự đập vào đầu mình. Sao cô lại qua loa như vậy? Đáng giận nhất là chính là tại sao trước đó không kiểm tra nội dung bản báo cáo mà cứ thế đưa đến bàn làm việc của Đái Kiều Nghiên. "Em thích loại tư thế nào?" Nhiếp Phong đột nhiên cúi người kề sát vào lỗ tai Bạch Tuyết nhẹ giọng nói: "Lần sau khi dùng máy tính phải nhớ xem cẩn thận. Anh không muốn có bất kỳ trang web kỳ quái nào trong máy tính mình.” "A?" Lòng vừa vững vàng thì giờ đây Bạch Tuyết lại như gặp một trận sợ hãi kinh hoàng, cô đột nhiên quay đầu lại. Hai đôi môi đối diện nhau, Nhiếp Phong cách cô quá gần rồi. Trợn mắt nhìn đối phương đang được phóng to trước mặt mình, trong lòng Bạch Tuyết nhất thời cũng quên tránh ra. Đùng! Cũng trong lúc đó, động tác Nhiếp Phong nhanh nhẹn đẩy Bạch Tuyết vào góc cửa giữa máy hủy giấy và góc tối, sâu sắc ép môi mình in xuống một nụ hôn nồng đậm và thơm mát. Bạch Tuyết như hoá đá... Người đàn ông này quá... quá trắng trợn đi! Nhưng rất nhanh, cô cũng liền hòa tan vì Nhiếp Phong xâm lược như bạo chúa, anh ngâm nga cùng mạnh mẽ khuấy đảo cả khoang miệng cô khiến cô không cách nào chống cự. Cô cũng khẽ rên rỉ đưa tay ôm lấy cổ anh, ngón tay còn khẽ vuốt đuôi ngựa sau đầu anh.  Hai người hôn nhau càng ngày càng triền miên, từ trong cổ họng ấm nóng Bạch Tuyết như mèo con tự ngâm khẽ. Thậm chí cô còn giơ một chân lên vòng qua quần tây của Nhiếp Phong. "Tối nay đi tham dự tiệc ở nhà họ Vương với anh." Nhiếp Phong vừa cắn lỗ tai Bạch Tuyết vừa thở dốc nói: "Anh cũng đã chuẩn bị quần áo cho em để ở trong xe rồi." "Ừ, em cũng muốn đi." Bạch Tuyết ngẩng đầu lên liếm động mạch ngay cổ Nhiếp Phong, cảm giác được thân thể anh cũng chấn động, cô đắc ý nở nụ cười. Hết chương 97