Khuôn mặt Khúc Như Hoa tối sầm như có ai thiếu nợ bà rất nhiều tiền không bằng. Trên bàn ăn, bầu không khí tràn ngập lúng túng. Bốn người ngồi vây quanh trước một bàn lớn hình vuông, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất và chủ yếu chính là "ăn". Nhiếp Học Văn bình thường líu ra líu ríu mà hôm nay cũng vẫn trở thành bé ngoan ngồi im lặng ăn cơm không nói lời nào, có khác chăng là hai mắt to sáng ngời thỉnh thoảng có liếc trộm những người thân đang ngồi dùng cơm chung với mình. Nhiếp Phong cũng rất chăm chú dùng cơm, không nói một lời. Nhưng Bạch Tuyết thì ngược lại, cô không nuốt nổi một hạt cơm nào trên bàn ăn.  Bây giờ cô thật sự rất hối hận, hơn nữa là vô cùng hối hận.  Cô cũng không biết tại sao cô cứ vậy từng bước vướng vào cái bẫy do Nhiếp Phong đào ra. Hiện giờ, ba của Hoài Dương - chú Tư cũng đã vực dậy được công ty mà cô và Tư Hoài Dương cũng đã tuyệt giao rồi. Thế mà cô vẫn không hiểu tại sao cô lại phải nghe lời anh, phải trở về ngôi nhà này, thậm chí còn phải dựa vào thái độ và sắc mặt của Khúc Như Hoa mà sống. Sắc mặt cô âm trầm và tâm tình suy sụp đến cực điểm.  "Mẹ thấy các con vẫn nên ra ở riêng đi.", Khúc Như Hoa để đũa xuống, dùng giọng nói lạnh lẽo lên tiếng: "Cả ngày cứ quanh quẩn ở trước mắt mẹ, lúc có lúc không khiến tâm tình mẹ cũng không cảm thấy thoải mái, cũng ăn không vô ngủ không yên." Thế là một bà mẹ chồng gian ác đã hiện nguyên hình như trong các bộ phim truyền hình vẫn chiếu. Đã nói từ trước đến giờ các phu nhân nhà giàu vẫn chỉ đóng kịch đạo đức giả thôi mà.  Bạch Tuyết cũng buông đũa xuống, vốn là cô  không cảm thấy ngon miệng, lại nghe Khúc Như Hoa nói chuyện như thế cũng cảm thấy ngột ngạt. "Nếu như mẹ đã nói vậy thì sau khi ăn cơm xong chúng con sẽ dẫn theo Học Văn rời khỏi đây." Nhiếp Phong không sợ hãi không giận dữ, bình tĩnh vừa nói vừa tiếp tục ăn cơm. "Cái gì? Dẫn theo Học Văn đi sao?" Giọng Khúc Như Hoa có chừng cao hơn bình thường, môi bà khẽ nhếch lên, nói: "Vậy không được, mẹ không thể giao Học Văn cho các con được. Nó phải ở lại đây với mẹ. Nếu không, một người mẹ kế có tâm địa rắn rết như Bạch Tuyết sẽ ngược đãi nó thì sao?" Cô nhịn! Bạch Tuyết vẫn ngồi đó, nhìn bát cơm trắng, tưởng tượng ra mình hận đến nỗi có thể ném bát cơm kia vào khuôn mặt cao ngạo với mái tóc quăn được uốn lọn tỉ mỉ kia. "Bà nội, dì sẽ không ngược đãi cháu." Nhiếp Học Văn ngoan ngoãn nhìn bà nội, nói tiếp: "Bệnh của dì vẫn còn chưa khỏi." Vừa nhắc tới chuyện Bạch Tuyết bị bệnh, Khúc Như Hoa càng giận dữ. "Bị bệnh sao? Ai biết là cô ta thật sự bệnh đâu? Có phải muốn dựa vào lý do này để bay lên đầu cành cây làm Phượng Hoàng sớm một chút không? Không sớm không muộn, lúc này lại bị bệnh, có phải là qúa trùng hợp rồi hay không?" Nếu như có một cái bát đặt ngay trên đầu bà ta thì trông sẽ như thế nào nhỉ? Bạch Tuyết tiếp tục tưởng tượng. "Mẹ, nếu như mẹ đã ăn no rồi thì để con nói bác Vương pha chén trà cho mẹ bình tĩnh, mẹ không cần ngồi đây tiếp chúng con đâu." Nhiếp Phong ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ mình, nói: "Phòng trường hợp chúng con trở về không có gì để ăn." Khuôn mặt Khúc Như Hoa lúc này tựa như Trư Bát Giới háo sắc, bà cứ ngơ ngác ngồi đó nhìn Nhiếp Phong. Ý của con trai bà chính là bà đừng có lải nhải nữa mà để cho anh tiếp tục ăn cơm.  "Con bênh vực cô ta? Lúc trước không phải con từng nói, cưới cô ấy chỉ vì muốn bảo vệ quyền được nuôi nấng Học Văn thôi sao? Cô ấy phải tự biết thân phận trong cái gia đình này là gì chứ? Mẹ chỉ sợ cô ta không biết tốt xấu, đến một lúc nào đó lại chuốc thêm phiền toái cho con khiến mọi người chê cười nhà họ Nhiếp chúng ta, lúc đó lại ảnh hưởng đến cả tập đoàn PLO nữa thì không hay." Két! Bạch Tuyết dùng hai tay chống mặt bàn, đứng lên, cố tình kéo ghế để chân ghế ma sát với mặt đất phát sinh âm thanh chói tai. Ánh mắt của ba người còn lại tập trung trên người cô, còn Khúc Như Hoa nhìn cô với ánh mắt đầy khinh bỉ. "Nhìn xem! Nhìn xem! Đây là hệ thống giáo dục gì chứ? Chẳng lẽ không biết lễ nghi sao? Lại còn kéo ghế làm ra tiếng vang lớn như vậy." Khúc Như Hoa tức giận nói. "Xin lỗi, con ăn xong rồi, mọi người cứ tự nhiên." Bỏ qua lời nói có chút chói tai của Khúc Như Hoa, Bạch Tuyết gật gù nói. Rời khỏi phòng ăn, Bạch Tuyết cắn môi, tức giận đến hai mắt bốc lửa, bước chân cũng mạnh dần. Ném mình trên chiếc ghế sa lon bằng da thật mềm mại, cô nhắm mắt lại tự nhẩm đếm trong lòng để lấy lại bình tĩnh.  Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi nhưng Bạch Tuyết vẫn không có cách nào thích ứng được việc bị người khác làm nhục mình. Đặc biệt là Khúc Như Hoa, câu trước là gia đình, câu sau là tập đoàn PLO khiến lòng Bạch Tuyết từng hồi tức giận, nhẫn nhịn đến nỗi cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn. Nhưng cô cũng không thể bởi vì những lời nhục mạ của Khúc Như Hoa làm khó dễ thì liền lùi bước, vì dù sao trước đó cô cũng đã tự tin hô hào trước mặt Nhiếp Phong, yêu cầu anh ta phóng ngựa lại đây kia mà. Bạch Tuyết không ngừng bắt mình phải nhẫn nại, phải nhẫn nại. Ít nhất bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để công kích lẫn nhau.  "Dì à?" Trên tay Nhiếp Học Văn cầm một quả táo từ phòng ăn chạy vào, đi tới trước mặt Bạch Tuyết nói: "Ầy!" Aida, tên nhóc này nhìn vậy mà còn hiểu chuyện hơn bà nội của nó. Thấy vậy, lòng Bạch Tuyết cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.  "Cảm ơn con." Bạch Tuyết cố gắng nở nụ cười và nhận quả táo từ tay Nhiếp Học Văn. Lúc trước, cô vẫn cho rằng Nhiếp Học Văn là một tiểu ác ma, bây giờ suy nghĩ lại cô vẫn thấy thực sự là không nên như vậy. Một đứa trẻ bảy tuổi bình thường đều lanh lợi như thế, huống hồ Nhiếp Học Văn còn là một ông trời con trong đại gia đình nhà họ Nhiếp này thì việc chơi bời, phá phách cũng chỉ là chuyện nhỏ.  Nghĩ vậy, cô cắn một cái vào quả táo, cảm thấy thật ngọt ngào. "Ah!" Nhiếp Học Văn đột nhiên nhảy lên, vui vẻ hoan hô một tiếng, dọa Bạch Tuyết giật mình: "Dì ăn quả táo của con." Bạch Tuyết nhìn khuôn mặt gian tà của Nhiếp Học Văn bắt đầu lo lắng. "Chuyện này... Quả táo này không phải con cho dì sao?" Bạch Tuyết nhìn vết cắn trên quả táo, lại nhìn khuôn mặt cao ngạo, đắc ý Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,của Nhiếp Học Văn bắt đầu không yên. "Ai nói là con cho dì?" Khuôn mặt của Nhiếp Học Văn từ thiên sứ bỗng biến đổi thành khuôn mặt vênh váo như ác quỷ, nói: "Con chỉ mới nói là "Dì à" thôi mà, lại chưa nói “Dì à, con cho dì quả táo này” mà." Đồ tên nhóc thối tha! Cậu ta muốn làm gì đây? Một bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn đang huơ trước mắt Bạch Tuyết nói: "Ba con đã nói, “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm” (nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng nên rụt tay lại với người ta.) Nếu miệng dì cũng mềm thì cũng đừng hôn ba con nữa mà cho con tiền là được." Nhiếp Học Văn thẳng thừng nói. Phì! Mẹ kiếp! Bạch Tuyết tức giận đến muốn chửi thề. Nhiếp Phong bắt nạt cô, con trai anh ta cũng muốn chọc ghẹo cô. Chẳng lẽ cuộc đời cô gặp cảnh khốn cùng như vậy sao?  Thả vào tay Học Văn quả táo đã bị cô cắn một miếng, "Dì không ăn nữa, con lấy đi đi." Nhiếp Học Văn quệt chiếc miệng nhỏ của mình, nói: "Dì đã cắn một miếng rồi, nhỡ đâu bị bệnh dịch lây lan truyền nhiễm thì..." "Được rồi, được rồi!" Bạch Tuyết sợ đến nỗi vội vàng cầm lại quả táo, nếu để cho Nhiếp Học Văn nói tiếp thì một giây sau chắc cô phải mất còn hơn thế này nữa: "Bao nhiêu tiền?" Khuôn mặt nhỏ của Nhiếp Học Văn trong nháy mắt lại ánh lên mặt trời xán lạn "Năm vạn." Bạch Tuyết bĩu môi, sờ soạng trên người mình một cách không cam tâm một lần nữa, nói: "Trước tiên cho dì nợ có được không? Dì để tiền trong túi xách rồi." "Con chờ dì ở dưới lầu." Nhiếp Học Văn kiên quyết muốn lấy tiền cho bằng được.  Bạch Tuyết nhẫn nhịn liếc mắt nhìn cậu, sau đó đứng lên, mạnh bước lên lầu, chuẩn bị vào phòng lấy tiền để trả vì đã ăn quả táo của Nhiếp Học Văn. Thực sự là... Thực sự là ác độc, không có chút nhân tính nào hết mà. Thôi, cô cũng coi như bỏ chút tiền cho tên nhóc thối tha này mua đồ chơi đi. Đã nói hôm nay chính là "đêm tân hôn" của cô mà tại sao đang yên đang lành lại bị mẹ chồng nhục mạ, rồi còn bị con riêng lừa dối.