Bạch Tuyết nhất thời không tìm được lý do vì sao cô ta lại như thế, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì liền bị Hoa Nhị Nhị trùm đầu, kéo vai, cũng chưa kịp hiểu cô ta định làm gì mình. "A! Cô... Cô làm... gì vậy?" Bạch Tuyết khàn giọng kinh ngạc thốt lên, thân thể đứng không vững bị ngã trên mặt đất. Hoa Nhị Nhị cũng không vì Bạch Tuyết đang bị bệnh mà nương tay cho cô. Ngược lại cô ta dường như càng lúc càng tức giận. "Cô đừng ở đây giả bộ bệnh hoạn, hãy đứng lên cho tôi." Cơn giận dữ như khiến sức mạnh được tăng thêm, Hoa Nhị Nhị nắm tóc Bạch Tuyết kéo cô đứng lên, nói: "Là cô đã nói với Hoài Dương rằng tôi đang qua lại với người đàn ông khác đúng không? Quả nhiên bụng dạ cô thật khó lường, cô cũng đang lừa gạt tôi." Bạch Tuyết bị Hoa Nhị Nhị đột nhiên tấn công khiến cô bối rối, vừa không có sức đánh trả, lại không thể biện bạch. Cô cứ như thế ngồi đó chịu đựng sự tức giận của Hoa Nhị Nhị mà không có khả năng đánh trả.  "Không... Không phải tôi..." Cổ họng cô vẫn còn chưa khỏe, cuống lưỡi còn chút khàn khàn, nói chuyện cũng cảm thấy vất vả. Hoa Nhị Nhị phất tay đánh lên đầu và, thân thể Bạch Tuyết như người phụ nữ đanh đá chua ngoa đang đánh ghen, còn đâu hình dáng của một nữ tiếp viên hàng không yêu kiều, diễm lệ và đoan trang dịu dàng.  "Này thì nhiều chuyện! Này thì nhiều chuyện! Này thì nhiều chuyện!" Hoa Nhị Nhị cảm thấy dùng tay đánh không hả hết nỗi hận, cô lại bắt đầu dùng sức đập vào bên sườn và cánh tay của Bạch Tuyết nói tiếp: "Dám nói xấu tôi này! Này thì dụ dỗ bạn trai của người khác này!" Da đầu Bạch Tuyết đau đớn, thân thể cũng bị siết đến thê thảm, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Vì muốn ra sức phản kháng hành động hung ác của Hoa Nhị Nhị, thân thể yếu đuối của Bạch Tuyết cũng có phản ứng, cô cố gắng hết sức nắm lấy cánh tay của Hoa Nhị Nhị và cắn vào.  "A! Cô dám cắn tôi à?" Hoa Nhị Nhị rít gào và buông tay ra, nắm lấy tay của mình oán hận nhìn dấu răng và nước bọt của Bạch Tuyết in trên cánh tay mình.  Mà lúc này Bạch Tuyết vừa được tự do, liền lập tức bò về hướng góc tối. "Ngày hôm nay... Ngày hôm nay, tôi và cô tuyệt giao" Hoa Nhị Nhị rít gào lên, sau đó lại nhào tới. Bây giờ, tình cảnh đã như thế này, cô bị hai người đàn ông đồng thời vứt bỏ, còn bị mất mặt ở trước mặt rất nhiều người. Cô có sống tiếp cũng không còn ý nghĩa gì. "A!" Bạch Tuyết ngửa đầu lên, tóc lại bị Hoa Nhị Nhị nắm lấy, cả người ngửa mặt té lăn trên đất. Cửa phòng bệnh lại có người bước vào, người hộ lý mới vừa bước vào cũng kinh ngạc thốt lên: "Cô làm gì vậy? Mau buông bệnh nhân ra." Người hộ lý chạy vọt vào, đưa tay kéo Hoa Nhị Nhị ra. "Tránh ra!" Hoa Nhị Nhị ỷ mình thân cao nhào tới mặc cho sự can ngăn của hộ lý, cắn răng nghiến lợi nói: "Người đàn bà không biết xấu hổ này dám phá hoại chuyện tốt của người khác, còn quyến rũ bạn trai của người khác, lại còn tỏ ra mình thanh cao lắm. Tôi muốn..." "Cô muốn thế nào?" Cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gầm lên giận dữ. Tiếng rống giận này lớn đến nỗi khiến ba người phụ nữ đồng thời sững sờ cùng khiếp sợ. Cả người Nhiếp Phong toả ra khí thế thô bạo tiến vào phòng bệnh. Anh giận dữ đến nỗi làm rơi cả túi đồ trong tay xuống đất, con ngươi đen cùng sắc mặt tàn nhẫn lướt nhìn Hoa Nhị Nhị còn đang nắm tóc Bạch Tuyết trên tay, gầm lên giận dữ: "Thả cô ấy ra." Thân thể Hoa Nhị Nhị run lên, cũng nhanh chóng buông tay ra, thậm chí vẫn còn nhìn thấy trên ngón tay còn mang theo vài sợi tóc. Hộ lý cũng lấy lại tinh thần, buông tay vẫn còn đang ngăn cản Hoa Nhị Nhị ra và xoay người bước đến chỗ Bạch Tuyết vẫn còn đang cuộn mình ngồi trên đất. "Không được chạm vào cô ấy." Nhiếp Phong chạy, đến lớn tiếng đến nỗi khiến bàn tay sắp đụng vào người Bạch Tuyết của hộ lý bỗng như điện giật rụt trở lại. Chân bước nhanh tới chỗ Bạch Tuyết, Nhiếp Phong ngồi chồm hỗm xuống vuốt ve bờ vai của cô nhưng Bạch Tuyết rụt vai lại, hai tay ôm chặt đầu. "Tuyết Nhi, là anh." Nhiếp Phong cắn răng, cố gắng hết sức dịu dàng với cô, nói: "Đừng sợ." Nói xong, Nhiếp Phong đưa tay ôm lấy Bạch Tuyết. Bạch Tuyết sợ hãi, hai tay vòng quanh ôm gáy Nhiếp Phong, trong mắt còn chứa đựng tia hoảng sợ, mà trên mặt cô còn có những vết trầy xước thật rõ ràng. Nhìn thấy những vết xước kia, lòng Nhiếp Phong tức giận đến muốn giết người. Sau khi anh ôm Bạch Tuyết nằm trên giường, Nhiếp Phong xoay người trừng mắt nhìn Hoa Nhị Nhị. Mà lúc này trên mặt Hoa Nhị Nhị cũng có nước mắt, hôm nay cô không trang điểm. Thêm vào đó, khi nãy lại đánh nhau với Bạch Tuyết nên tóc tai lúc này cũng bù xù, trông chẳng khác nào con mụ điên. Nhiếp Phong thu tay lại thành nắm đấm nhưng cuối cùng anh chỉ căng thẳng lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số. "Này! Mau đến bệnh viện Tể Phong đem người đàn bà của cậu ra khỏi đây." Điện thoại xong, Nhiếp Phong liền lớn tiếng trong điện thoại nói: "Cái gì? Không phải người đàn bà của cậu nhưng vì cậu nên cô ta mới đến đây náo loạn. Cô ta đang làm tổn thương Bạch Tuyết đây này." "Anh gọi điện thoại cho ai?" Hoa Nhị Nhị nhảy đến đánh về phía Nhiếp Phong, muốn cướp điện thoại từ tay anh, tiếp tục nói: "Đừng gọi điện thoại cho anh ta, tôi không muốn anh ta biết..." "Đi ra!" Nhiếp Phong không chút lưu tình dùng sức đẩy Hoa Nhị Nhị ra khiến cho cô ngồi bẹp dưới đất. "Tôi không đi. Bạch Tuyết, con đàn bà xấu xa này, cô dựa vào cái gì mà bán đứng tôi, cô dựa vào cái gì..." Hoa Nhị Nhị khóc lóc om sòm, tự ngồi dưới đất khóc thét lên. Nhiếp Phong tức điên vung tay lên, ra hiệu cho hộ lý dẫn Hoa Nhị Nhị ra ngoài. Mà người hộ lý vội vã chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ. Chỉ trong chốc lát sau, bảo vệ bệnh viện chạy vào, lôi Hoa Nhị Nhị đang khóc lóc náo động ra khỏi phòng bệnh.