Beta: Stuki^^ Nói xong cô liền mắt nhìn thẳng, từ bên cạnh của hắn đi qua. Trì Hoan cho là hắn sẽ kéo tay cô, giống như đã từng vô số lần làm như vậy, cô thậm chí đã nghĩ xong phải hất hắn ra thế nào. Nhưng nam nhân không có đưa tay kéo cô, bình tĩnh mà đứng tại chỗ, yên lặng không lên tiếng. Tay cô nắm chặt túi xách. Thời khắc cô giơ tay lên mở cửa, nước mắt một chút liền tràn ra khóe mắt, cô gần như phải cắn chặt môi kìm chế nó mới thôi trào dâng. Nhưng cô vẫn mở cửa, đầu cũng không quay lại rời đi. Trên ban công, nam nhân toàn thân áo đen cúi đầu nhìn xuống, một tay gác trên lan can, một cái tay khác cầm điện thoại di động, khuôn mặt tuấn mỹ mặt trầm như nước, giọng điệu lạnh nhạt: ” Cô ấy muốn đi nơi nào, cô liền đưa cô ấy đi, trên đường mua cho cô ấy chút đồ ăn.” Bên đầu điện thoại kia là âm thanh trầm tĩnh cung kính của An Kha: “Tôi biết rồi, Mặc tiên sinh.” “Một tấc cũng không rời khỏi cô ấy, đừng để cho Kiểm soát viên hay bất cứ người nào khi dễ cô ấy.” “Tôi đã hiểu.” “Luật sư tôi đã sắp xếp xong xuôi, có tình huống gì cô báo cho tôi biết.” ” Được, Mặc tiên sinh.” “Trước tiên cứ như vậy.” “Trì tiểu thư đã xuống, có gì tôi sẽ báo cáo lại cho ngài.” “Ừm.” Trì Hoan đi ra ngoài mới nhìn thấy An Kha đứng ở bên cạnh Ferrari, cô hơi ngẩn ra. Cô căn bản định tự mình lái xe đi qua, không có gọi điện thoại cho An Kha, bởi vì cô ấy là người của Mặc Thời Khiêm, tiền lương đều là Mặc Thời Khiêm trả. “Mặc Thời Khiêm để cho cô qua đây sao?” An Kha gật đầu: “Mặc tiên sinh nói ngài hôm nay muốn đi công chuyện, yêu cầu tài xế cùng vệ sĩ, để cho tôi tới sớm một chút.” Trì Hoan yên lặng chốc lát, mới thản nhiên nói: “Không cần, chính tôi đi là được.” An Kha có chút ngoài ý muốn, cô không rõ ràng Trì Hoan cùng Mặc tiên sinh đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Trì Hoan một lúc, tĩnh lặng, mới cân nhắc nói: “Trì tiểu thư, Mặc tiên sinh thuê tôi đảm nhiệm vệ sĩ của ngài, bất kể ngài có cần hay không, Mặc tiên sinh cũng sẽ thanh toán tiền lương tháng này cho tôi… Mặc tiên sinh để cho tôi hôm nay một tấc cũng không rời khỏi ngài, tôi nghĩ rằng… Ngài hôm nay hẳn là cần tôi đi cùng.” Trì Hoan cúi đầu yên lặng. An Kha đi theo cô, đúng là so với cô một người đi tốt hơn rất nhiều. Xã hội này người người có bao nhiêu thế lực, cô quá rõ. Mấy giây sau, cô thỏa hiệp: “Vậy cũng tốt.” An Kha lập tức vì cô kéo ra cánh cửa phía sau, nhìn Trì Hoan khom người lên xe. Khi xe lướt qua một nhà hàng bán điểm tâm sáng, An Kha nói cô ấy còn chưa có ăn bữa sáng, có thể hay không xuống xe mua ít đồ ăn. Trì Hoan dĩ nhiên là sẽ không phản đối, đợi An Kha trở lại, cũng mua cho Trì Hoan một phần sushi cùng sữa nóng. “Tôi đoán Trì tiểu thư chắc cũng chưa có ăn, lát nữa có thể bị đói.” An Kha mua cũng mua rồi, Trì Hoan tự nhiên chỉ có thể đưa tay nhận lấy. Cô nhìn trong tay bữa ăn sáng, nhớ tới lúc ra cửa cô nói với Mặc Thời Khiêm câu nói kia, hắn không nói tiếng nào, cô cũng không thấy nét mặt của hắn, tâm trạng phức tạp khó tả. “Là hắn cho cô mua sao?” An Kha thông qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, thành thật trả lời:” Ừ.” Trì Hoan không nói gì nữa, vẫn là cúi đầu mở túi, cầm một miếng sushi ra từ từ ăn. … … Trợ lý Trì Yên nói cho Trì Hoan, đã mời được rồi luật sư, Trì Hoan cũng không suy nghĩ nhiều, chờ đến khi cô gặp vị luật sư kia, cô vẫn là ngẩn người: “Nhạc luật sư? Là anh giúp ba tôi nhận vụ kiện này?” Nhạc Lâm, người này cô mặc dù không biết, nhưng vẫn là có nghe thấy. Tuổi rất trẻ, đoán chừng cùng Mặc Thời Khiêm số tuổi không lớn hơn bao nhiêu, xuất thân quyền quý, đáng tiếc là thân phận con vợ bé, mặc dù từ nhỏ bị đưa trở về Nhạc gia, nhưng quyền thừa kế cơ bản không có dính dáng gì, sau khi xuất ngoại du học trở thành luật sư, rất nhanh thì trong giới luận sư thanh danh vang dội. Bây giờ đã là luật sư mỗi chữ phát ra là bằng vàng, vang danh tại Lan thành,. Liên quan đến phong cách làm việc … Chính là Nhạc Lâm cơ bản chỉ giúp người có tiền kiện, là phát ngôn viên của chủ nghĩa tư bản. Cô không cho là, lấy hiện trạng Trì Yên bây giờ, ông ấy có thể mời được Nhạc Lâm. Nhạc Lâm giơ tay lên chỉnh gọng kính, nho nhã mỉm cười: “Có người đặc biệt dùng số tiền lớn ủy thác tôi, lại đe dọa tôi, tôi cũng không thể không nghe theo.” Trì Hoan nhìn Nhạc Lâm, rất chần chờ:”Ồ…” Đe dọa anh ta? Nhạc Lâm chính là kim bài đại luật sư, còn có Nhạc gia làm làm hậu thuẫn. Có Nhạc Lâm, có người muốn thừa dịp cháy nhà hôi của làm khó cô tất cả đều bị ngăn cản trở về, Trì Hoan cũng thuận lợi gặp được Trì Yên. Trong một đêm, ba cô giống như già đi mười tuổi. Trì Hoan mặt không cảm giác nhìn ông, cảm thấy thẫn thờ, lnhiều hơn là trong lòng buồn bực. Cô đã không nói ra được là cảm giác gì rồi, ngồi ở trên ghế lạnh lùng nói: “Ông liền một kế hoạch gì cũng không có chuẩn bị?” Trì Yên nhìn cô, nhíu mày: “Cha không phải nói cho con cùng Thời Khiêm cùng ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió sao?” Trì Hoan mặt đẹp lạnh lùng: “Liên lụy con gái của mình không đủ sao? Ông còn muốn liên lụy người không liên quan?” Nhạc Lâm ngồi ở một bên, nguyên bản có chút nhàm chán nghiêng nghiêng nhìn hai cha con Trì Hoan, lại quảnh đầu nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp thành thục bên cạnh, trong đôi mắt khó có được hứng thú dồi dào. Trì Yên bị cô lạnh lùng đâm một cái, mặc dù cô giọng châm biếm, đáy lòng cũng biết chuyện này không chỉ làm cho tiền đồ của mình hủy trong chốc lát, cũng sẽ trực tiếp liên lụy Trì Hoan. Con gái của kẻ tham quan… Luôn là khó nghe. Thanh âm ông có chút vẩn đục: “Thời Khiêm thế nào không có với con cùng đi?” “Tôi với hắn chia tay.” Chia tay? Nhạc Lâm nhìn cô nhiều hơn một cái, không khỏi bật cười. Ở nơi này, trước mắt cùng Mặc Thời Khiêm chia tay, anh ta hẳn là nên khen Trì Hoan dũng cảm, còn là nói cô ngây thơ ngu xuẩn? Trì Yên nghe xong liền gấp gáp, trực tiếp đứng lên: “Hắn vào lúc này với con chia tay?” “Là tôi muốn chia tay.” “Trì Hoan, con ngu xuẩn!” Trì Hoan ngước mắt, mắt lạnh nhìn ông: ” Đừng vào lúc này làm bộ như rất quan tâm tới tôi! Ông nếu là thật quan tâm tôi, cũng sẽ không để cho chuyện ngày hôm nay xảy ra, Trì Yên, ông liên lụy cuộc sống của mình tôi là đủ rồi!!.” Trì Yên bị cô chọc giận, đồng thời lại tâm tình kích động, dùng sức vỗ bàn, cơ hồ là hầm hừ:” Con lập tức trở về tìm hắn! Chuyện của ta con không muốn quản có thể, dù con muốn cản, con cũng không quản được. Nhưng, Trì Hoan, con phải để cho Mặc Thời Khiêm trở lại bên cạnh của con.” So sánh tâm tình của Trì Yên bị kích động lên xuống, Trì Hoan cơ bản coi như là không cảm nhận thấy. Cô ngước mắt lẳng lặng nhìn ông. Một phút sau, cô cầm túi xách, hướng Nhạc Lâm thản nhiên nói: “Nhạc luật sư, anh với ông ấy nói đi.” Nói xong đứng lên, đi thẳng ra ngoài. Phía sau truyền tới tiếng Trì Yên rống giận:”Trì Hoan!” Trì Hoan bước chân đều không dừng một chút. Khóa cửa lại, Trì Hoan ngược lại dựa vào trên vách tường, cúi đầu xuống, tóc dài rơi xuống, che lại khuôn mặt của cô. Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Trì Hoan theo bản năng ngẩng đầu, một khuôn mặt mang theo khinh bỉ mỉa mai xuất hiện trong mắt cô, tầm mắt nam nhân dừng trên người của cô trên dưới di động. Ánh mắt dục vong trần trụi so với ánh mắt lẳng lơ quyết rũ hoàn toàn bất đồng. Thịnh Đường là bởi vì tuấn mỹ mà thờ ơ làm cho người ta có cảm giác một loại phong lưu lẳng lơ mà quyến rũ, nhưng mà người đàn ông trước mắt này, dùng một loại ánh mắt để cho người ta rất không thoải mái.