Beta: Stuki^^
Đi giày cao gót, nữ nhân chung quy sẽ có vẻ càng thành thục.
Trì Hoan xoay người, hướng Mạc Tây Cố cong môi, đôi má ẩn ẩn lúm đồng tiền: “Tây Cố, mẹ anh thật sự là một thương nhân giỏi, tính toán rất tốt lợi ích của vụ giao dịch, anh so với bà ấy kém xa. Chính là không biết đây rốt cuộc là anh may mắn, hay là bất hạnh?.”
Nói xong, cô liền không chút do dự xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Không có trả lời câu hỏi của anh ta.
Bên ngoài cửa biệt thự, An Kha thấy Trì Hoan đi ra, liền lập tức xuống xe, mở cửa.
Trì Hoan khom người lên xe.
An Kha ngồi ở chỗ tài xế ngồi hỏi nàng, “Trì tiểu thư, chúng ta đi thẳng về sao?”
Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, rũ đôi mắt, thản nhiên nói: “Cô tiễn tôi về biệt thự Trì gia đi.”
” Được, Trì tiểu thư.”
Xe khởi động, Trì Hoan nhắm hai mắt lại.
Một thời gian đã lâu, cô không có gặp người đàn ông được gọi là ba.
Trì gia biệt thự.
Kiến trúc màu ngà, phong cách tây phương, từ lúc bắt đầu có trí nhớ, vần là hình ảnh này. Sau đó cô rất ít trở lại, cho tới nay mỗi lần nhớ tới, đều có chút mơ hồ.
Người giúp việc nghe được tiếng chuông, vội chạy ra mở cửa. Thấy là cô, có chút ngoài ý muốn, càng nhiều hơn chính là kinh hỉ: “Đại tiểu thư, cô đã trở lại.”
“Cha tôi có ở nhà không?”
“Đang ở nhà, đại tiểu thư, mau vào.”
Trì Hoan miễn cưỡng nở nụ cười, ừ một tiếng, nhấc chân đi vào.
Trì Yên ở thư phòng.
Thời điểm cô gõ cửa, mơ hồ nghe được tiếng thở dài mệt nhọc của ông ấy.
Trong tay cô nắm chặt chốt cửa, không nói một lời đi vào, thuận tay khóa cửa lại.
Trì Yên thấy cô, hiển nhiên cũng có vài phần ngoài ý muốn, đem điếu thuốc đang hút dở cho vào gạt tàn, ho khan một tiếng, giọng giống như là bị hun đến tắt tiềng: “Con tại sao trở lại?”
Trì Hoan thuận tay thả túi xách, ngồi xuống ghế bên cạnh bàn đọc sách, đôi chân nhỉ dài vắt chéo, thân thể nghiêng về phía sau, nhàn nhạt nhìn người đàn ông đã có tuổi trước mắt, lạnh giọng hỏi: “Tuổi đã lớn rồi, còn hút nhiều thuốc như vậy, có hay không chỉ cần khi còn sống được thoải mái, sống lâu hay ngắn không khác gì nhau?”
Nghe lời này, Trì Yên lại nằng nặng ho khan:”Con trở lại, chính là đặc biệt nguyền rủa ta chết đi?”
“Hút thuốc quá nhiều vốn là để chết sớm, ông liều mạng hút nhiều như vậy, còn sợ tôi nguyền rủa?”
Trì Yên hiển nhiên bị cô chọc tức, ho khan không ngừng, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng tràn đầy nếp nhăn: “Đi rót cho ta ly nước.”
Trì Hoan liếc ông một cái, vẫn là đứng lên, rốt một cốc nước ấm, đặt trên bàn sách, đẩy tới, toàn bộ quá trình trên mặt không cảm xúc, ánh mắt bình thản lạnh lùng.
Chờ uống nước xong, Trì Yên mới hơi khôi phục hô hấp: “Con trở lại gặp ta là vì tin tức hôm nay?”
Trì Hoan lăn lộn vòng giải trí mấy năm nay, mặc dù đúng là mượn thân phận thiên kim Thị trưởng được không ít chỗ tốt, nhưng cô cho tới bây giờ không có chủ động mở miệng nhờ ông giúp cái gì.
“Không phải! ” cô rất dứt khoát nói:”Hôm nay Mạc phu nhân tìm tôi, bà ấy tiết lộ cho tôi ông đang bị tổ kỷ luật kiểm tra, tôi muốn biết chuyện này có phải là thật hay không, nghiêm trọng đến mức nào, cùng với đại khái sẽ có hậu quả gì.”
Thật ra thì cô biết hơn phân nửa là thật, nếu không Mạc phu nhân hôm nay sẽ không nói thẳng thắn như vậy.
Cơ bản tương đương với cùng với cô phân rõ giới tuyến, vạch mặt như vậy.
Trì Yên nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng:”Bà ta thật đúng là cao thủ gió chiều nào theo chiều ấy.”
Quả nhiên là thật.
Lợi ích thương nhâ, Trì Hoan cũng lười chỉ trích, chẳng qua là nhàn nhạt hỏi: “Ông tham ô thật sao?”
Trì Yên đột ngột bị hỏi, sặc sụa ho khan không thôi.
Cho dù là thật, nhưng khi bị con gái của mình không chút lưu tình vạch trần, bất kể là ai đều tức giận khó chịu.
Chờ ông lại uống một hớp ngừng ho khan, cô mới lại thản nhiên nói: “Chuyện đều đã làm, ông cũng không có gì phải xấu hổ. Ngược lại tôi đã sớm biết, loại người như ông không chống cự nổi sắc đẹp cám dỗ, hơn phân nửa cũng không có bao nhiêu định lực chống khỏi cám dỗ của tiền, tham ô là chuyện sớm hay muộn.”
Trì Yên bỗng nhiên đứng lên, cầm ly nước hung hãn ném xuống đất. Ly vỡ tan, mảnh thủy tinh vang tung tóe, còn có mấy giọt nước bắn lên quần cô, giận không kềm được hét lên:”Trì Hoan, con câm miệng cho ta, ta như thế nào đi nữa cũng không tới phiên con tới bình luận!”
So sánh với ông kích động dễ giận, Trì Hoan lộ ra vẻ thờ ơ không xúc động, chẳng qua là nâng đôi mắt, nhàn nhạt nhìn ông:”Tôi không phải là tới bình luận, tôi chỉ là muốn biết, tôi về sau phải đối mặt với cái gì! Huống chi, ông hôm nay cũng không phải là do tôi tạo thành, ông quay sang tôi nổi giận làm gi? Về nếu ông ngồi tù, ông cho là tình nhân cùng con gái nuôi sẽ xách cơm tù đi thăm ông, hay là chờ ông già rồi, bà ta sẽ nuôi ông?”
Trì Yên nhìn cô, thật lâu hô hấp mới chậm rãi bình phục lại.
Không khí tĩnh lặng tại thư phòng kéo dài ba phút.
Trì Yên nhìn con gái trước mắt đã trưởng thành, trở thành một người con gái xinh đẹp lạnh lùng, một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống.
Ánh mắt vẩn đục, phức tạp, u ám nhìn Trì Hoan. Thanh âm ông vẫn lạnh, nhưng có một tia thỏa hiệp: “Lần trước hôn lễ của con và Mạc Tây Cố, con mặc dù không cho cô ấy thiệp mời, nhưng cô ấy cũng tới…”
“Xem ra cửa ải lần này rất khó qua rồi!” Trì Hoan lãnh đạm cắt đứt lời ông, đứng lên: “Tôi liền không cần ông phải để ý đến, ngược lại mấy năm nay ông cũng chưa từng quản tôi. Nghĩ biện pháp giải quyết, hoặc là liên hệ một luật sư đáng tin mới là chính sự.”
Nói xong, cô liền đẩy ghế, đầu cũng không nghoảnh lại xoay người đi ra thư phòng.
… …
Trì Hoan từ chối ở lại ăn cơm, trực tiếp để cho An Kha đưa cô trở về số 10( nhà cửa Trì Hoan).
Dọc theo đường đi, cô đều nhìn cảnh sắc đang biến ảo không ngừng đến ngẩn người, ánh mắt thẫn thờ.
Đợi cô vào cửa, tại hành lang trước cửa đổi giày, thầy một đôi giày đàn ông đã để ngăn nắp trên tủ.
Mặc Thời Khiêm đã trở lại.
Trong phòng bay ngập tràn hương thơm của thức ăn, từ phòng bếp bay ra, thường ngày cô đều sẽ rất vui thích.
Đợi cô đổi giầy, buông túi xách, lại đem áo khoác ngoài treo trên kệ áo, nam nhân thân hình cao lớn đã xuất hiện ở trước chân của cô.
Hắn mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh đậm, giảm đi mấy phần lạnh lùng, thêm mấy phần nho nhã, giọng nói trầm thấp:”Đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
Trì Hoan hơi hơi cúi đầu, ánh mắt tránh né không nhìn thẳng hắn: “Em ở cùng với ba ăn rồi!” Cô mím môi hạ giọng nói: “Anh tự mình ăn đi, em đi tắm.”
Dứt lời, liền cúi đầu muốn từ bên cạnh của hắn đi qua.
Mặc Thời Khiêm ánh mắt khẽ híp một cái, tay giữ chặt cổ tay của Trì Hoan.
Trì Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày: “Mặc Thời Khiêm.”
Hắn rũ mắt nhìn chăm chú mặt của cô, nhàn nhạt hỏi: “Em đi Mạc gia, Mạc phu nhân đã nói gì với em?”
Cô đi Trì gia, rất ít ăn cơm ở bên kia, huống chi cô từ lúc xuống xe đến trở về xe tổng cộng mất 20 phút, làm gì có thời gian ăn cơm.
Trì Hoan muốn tránh thoát, lại phát hiện không thể.
“Không có gì! ” Cô nghiêng mặt, âm thanh trầm thấp, giọng nói lãnh đạm: “Bà ấy chẳng qua là hỏi em tin tức đó có phải thật hay không, em có phải hay không có bạn trai mới rồi.”
Mặc Thì Khiêm thần sắc không đổi, vẫn là hỏi nhàn nhạt: “Phải không.?!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
22 chương
29 chương