Editor: Hyna Nguyễn Beta: Stuki^^ ————————— Trì Hoan chịu đựng cơn đau ở tay, chống lại ánh mắt của anh ta, cười lạnh: “Bị tôi làm cho không tìm thấy sao?” Anh ta cúi đầu nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng, mặt không biểu tình. “Oh, xem ra là anh đã nhận định là tôi làm rồi cho nên tôi có nói không phải là tôi làm cũng không có ý nghĩa gì. ” Trì Hoan nhắm hai mắt lại, bởi vì cổ tay quá đau, giống như là xương cốt tùy thời có thể đứt ra, vì vậy ngược lại liền nói: “Anh nếu lại nắm tay của tôi, tôi cũng có thể tìm người đem tay cô ta làm cho gãy đi đấy.” Nam nhân hô hấp rõ ràng trầm xuống, nhìn chằm chằm mặt của cô ánh mắt bộc phát hung ác. Nhưng mấy giây sau, anh ta vẫn là buông tay ra. Trì Hoan ở một bên vuốt cổ tay của mình, rũ đôi mắt cười nói: “Mạc tiên sinh, tôi còn thực sự không biết vì sao tôi lại rảnh rỗi buồn chán đến mức đem Tô Nhã Băng giấu đi, nếu tôi đã không biết, không bằng anh nói cho tôi biết đi?” Dứt lời, cô ngẩng đầu lên, dưới nắng sớm trông thấy mặt của anh ta, nụ cười nhạt nhẽo: “Nếu tôi nhớ không lầm thì từ ngày anh hủy bỏ hôn lễ của chúng ta thì tôi đã một mình đi đường của mình rồi, chỉ có hai người các ngươi, một mực không ngừng muốn quấy rầy tôi.” Lời nói này của cô hời hợt nhưng ý châm chọc rất lớn. Mạc Tây Cố dĩ nhiên nghe được. Anh ta nặng nề híp mắt lại: “Cô ấy tối ngày hôm qua gửi tin nhắn cho tôi, nói mối quan hệ giữa chúng ta là một sai lầm, cô ấy không xứng với tôi, người tôi nên cưới là cô, cô ấy muốn để cho tôi lần nữa trở về tới tìm cô.” Dừng lại một chút, anh ta nhìn thần sắc trên mặt của Trì Hoan xem có thay đổi gì không, nhưng nét mặt của cô từ đầu đến cuối không có tí thay đổi gì, anh ta tiếp tục nói: “Trì Hoan, cô rốt cuộc đã nói với cô ấy cái gì vậy?” Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cười hỏi: “Cô ta không thấy, người anh nên tìm chẳng lẽ không phải là Mạc phu nhân sao, bà ấy mới là người trên cái thế giới này không nguyện ý muốn các ngươi ở chung với nhau nhất nha, về phần của tôi… Chẳng lẽ anh cho là tôi còn có dự định muốn đi cùng với anh, hoặc là có ý nghĩ gì sao?” Mạc Tây Cố lạnh lùng nói:”Mẹ tôi chưa bao giờ muốn để cho tôi đi cùng với cô ấy giấu giếm mối quan hệ, bà ấy đối với Nhã Băng làm cái gì cũng không hề giấu giếm, mẹ tôi nói không có quan hệ gì với cô ấy, đó chính là không có quan hệ gì.. Huống chi, chẳng lẽ bà ấy còn có thể gài tang vật lên người con dâu mà mình vừa ý nhất sao?” Mạc phu nhân là mẹ của anh ta, anh ta tín nhiệm như vậy là điều dễ hiểu. Trì Hoan chính là không hiểu tại sao mấy chuyện này lại kéo tới trên người cô chứ. Hiện giờ cô đang chột dạ đây, trong phòng ngủ của cô còn có người đàn ông đang ngủ kìa. Mạc Tây Cố chắc sẽ không vô duyên vô cớ tìm cô, vấn đề xuất hiện là do Tô Nhã Băng gây ra sao. Trì Hoan mím mím môi, lộ ra nụ cười khinh bạc lạnh lẽo:”Đó chính là Tô tiểu thư nói cho anh biết là cô ta cảm thấy tôi muốn đối phó với cô ta sao~? Thật không phải là tôi muốn nói chứ, chỉ với cách làm thiếu IQ vừa buồn chán lại ngu xuẩn của cô ta, muốn có con đường tiến vào nhà giàu có, thật đúng là có chút khó khăn nha…” Mạc Tây Cố mặt liền biến sắc, âm trầm nói: “Trì Hoan!” “Trì Hoan, cô còn không thừa nhận sao!” Bởi vì lúc Mạc Tây Cố kéo Trì Hoan tiến vào không có đóng cửa lại cho nên Tiểu Thẩm cũng vào được, cô ta đã ở bên ngoài nghe lén một lúc lâu, lúc này rốt cuộc không nhịn được vọt vào:”Nhã Băng sau khi nhận cuộc điện thoại từ người vệ sĩ kia của cô tinh thần bắt đầu hoảng hốt, nói mấy lời kỳ quái, sau đó tối ngày hôm qua đã không thấy tăm hơi, không phải là cô còn có thể ai?” Trì Hoan sững sờ, ngược lại giật mình. Mặc Thời Khiêm? Nhìn biểu hiện của cô, Tiểu Thẩm còn cho là mình nói trúng, đang muốn nói nữa điện thoại di động đột nhiên vang lên. Mạc Tây Cố đè mi tâm một cái, lập tức ngồi dậy lấy điện thoại di động trên người ra. Chờ anh ta thấy rõ ràng tên người gọi đến trên màn ảnh, mặt mày lập tức trở nên hung ác, cúi đầu liếc nhìn Trì Hoan, ánh mắt lạnh lùng thấu xương. Ngón tay trượt một cái nghe điện thoại, giọng nói cũng là lạnh lùng đến tận cùng:”Mặc Thời Khiêm.” Trì Hoan nghe được cái tên này, đầu liền chột dạ cúi thấp xuống. Tên khốn kia lại đang phòng ngủ của cô gọi điện thoại cho Mạc Tây Cố, vạn nhất bị phát hiện phải làm sao bây giờ? Cô cắn môi, ngón tay cuộn lên. Đầu bên kia điện thoại di động là giọng nam nhân trầm thấp, không đếm xỉa tới phản ứng của Tây Cố nói: “Mạc thiếu, nghe nói anh đang đi tìm Tô tiểu thư?” Mạc Tây Cố cười lạnh,:”Tin tức cũng thật nhanh a.” Trì Hoan”…” Chỉ cách một tấm cánh cửa, tin tức đương nhiên phải là nhanh rồi nha. Cô không dám đi nhìn hướng phòng ngủ, chỉ hy vọng chính mình không nghe được thanh âm của nam nhân, bọn họ cũng sẽ không nghe được. Có một loại kích thích lúc nào cô cũng có thể sẽ bị bắt gian tại trận… “Ba chục triệu, trước năm giờ chiều, tôi sẽ cho anh thấy cô ta.” “Mặc Thời Khiêm, nếu như cô ấy mất đi sợi tóc nào…” Không đợi anh ta nói xong, bên kia cười nhẹ một tiếng: “Nữ nhân của mình xem chừng cũng không xong thì anh đừng nên hy vọng có thể làm gì với tôi.” Ngữ điệu thanh đạm, ý khinh miệt thì có nhiều hơn. Dứt lời, đô một tiếng, cúp điện thoại. Mạc Tây Cố âm mặt, ngón tay gần như có thể đem cô bóp vặn vẹo. “Thùng thùng.” Hai tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó một giọng nói của nữ nhân lãnh đạm vang lên,:”Trì tiểu thư, tôi có thể đi vào không?” Là An Kha. An Kha mang theo một cái hộp đựng thức ăn đi vào, liếc nhìn Mạc Tây Cố cùng Thẩm Tiểu, có chút áy náy nói, “Trì tiểu thư buổi sáng có bạn tới sao? Tôi chỉ mua có một phần bữa ăn sáng thôi.” “Đó không phải là bằng hữu của tôi!” thần kinh của Trì Hoan hoàn toàn được thả lỏng, dựa vào ghế sa lon thản nhiên nói: “Hai vị bây giờ có thể về rồi.” “Trì Hoan, vệ sĩ của cô bắt cóc Nhã Băng…” Trì Hoan lạnh giọng cắt đứt lời của cô ta:”Nếu như cô có chứng cớ Tô Nhã Băng bị bắt cóc, vừa có thể chứng minh là tôi sai khiên Mặc Thời Khiêm làm như vậy, vậy thì báo cảnh sát tới bắt tôi đi, không thể làm được thì ngay lập tức cút ra ngoài nhà tôi đi.” Thẩm Tiểu phải bị cô chọc giận đến hộc máu: “Trì Hoan, cô…” “Không đi nữa tôi sẽ báo cáo là các ngươi tự ý xông vào nhà dân, An Kha, thay tôi đuổi bọn họ đi.” Thẩm Tiểu giận đến không chịu được, nhìn về phía Mạc Tây Cố: “Tây Cố, anh nhìn đi, người đàn bà như vậy…” “Chúng ta đi! ” Mạc Tây Cố thần sắc lạnh lùng mà phức tạp nhìn Trì Hoan lạnh mặt nói: “Ba chục triệu, Trì Hoan, nếu như xế chiều hôm nay tôi không thấy được người của Nhã Băng, hoặc là để cho tôi phát hiện cô ấy mất đi sợi tóc nào… thi cô nên biết đây sẽ là việc mà cô đã làm sẽ là điều mà cô hối hận nhất trong đời này.” Mạc Tây Cố cùng Thẩm Tiểu đi ra. An Kha đem hộp đựng thức ăn đặt ở trên bàn trà, cúi đầu thật thấp lẳng lặng nói:”Trì tiểu thư, ngài có chuyện có thể điện thoại cho tôi nha.” Sau đó cũng rất nhanh rời đi. Chờ nhà trọ hoàn toàn yên tĩnh lại, Trì Hoan hít thở sâu một hơi, đứng dậy vọt vào phòng ngủ. “Mặc Thời Khiêm…” Trong phòng ngủ không người, thậm chí đệm giường trải trên đất đều đã đươc thu thập chỉnh tề, cô đứng trong chốc lát mới nghe được trong phòng tắm truyền tới âm thanh nhỏ nhẹ. Cô lại lập tức bước mấy bước vọt vào. Khí thế cao ngất của nam nhân trong gương nằm trong tầm mắt của cô. Đỉnh đầu anh tóc rối bời, mặt mày giống như thường ngày lạnh lùng lãnh đạm thờ ơ, lại có thêm vài phần nhạt nhẽo, lúc sáng sớm có thêm cảm giác lười biếng gợi cảm, Đang … Đánh răng. “Tô Nhã Băng thật sự bị anh bắt cóc sao?” Hắn liếc nhìn cô một cái, không nhanh không chậm chải răng xong, sau đó lại rửa mặt, dành ít thời gian thuận miệng nhàn nhạt trả lời một câu: “Không có.” Trì Hoan trợn to hai mắt, hỏi: “Vậy ba chục triệu anh nói với Mạc Tây Cố là có ý gì?” Nam nhân thờ ơ:”Anh ta không tìm được nữ nhân của mình, anh tìm thay anh ta, thu hắn ba chục triệu tiền thuê, có vấn đề gì sao?”