Beta: Stuki°° Mấy giây sau Trì Hoan thu tay lại, quay sang nhìn Thời Khiêm hỏi: “Anh bị dị ứng thật à?” Mặc Thời Khiêm đối với cô biết hết mọi thứ, nhưng cô lại chẳng biết gì về hắn. Thậm chí hắn ở bên cô những ba năm mà cô không hề hay biết hắn ở tại khu Tây Sơn. Đây là nơi lúc đầu cô vừa ý nhất nhưng khi ấy mới vào nghề, tiền không có đủ nên đành mua khu khác. Hắn ừ một tiếng nhàn nhạt nói: “Không ăn là được, thành phần phụ mà thôi.” Cô ồ một tiếng, lại hỏi: “Trừ hành tây anh có dị ứng với cái gì khác không?” Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn Trì Hoan, cô ngước mắt lên nhìn hắn chờ câu trả lời. Yết hầu hắn lăn một vòng mới đáp: “Rau hẹ, tỏi, cả thịt dê nữa, đều khó ngửi.” Trì Hoan gật gật tỏ ý đã nhớ, không quên đánh giá một câu: “Thật khó hầu hạ mà.” Mặc Thời Khiêm liếc liếc cô, lại nghe cô hỏi: “Vậy anh có đặc biệt thích ăn gì không?” “Không kén ăn” “A…dễ nuôi như vậy?” Cô lại nhìn về phía phục vụ nghiêm túc nói: “Những thứ vừa rồi nếu có thể không cho thì đừng cho, nếu ảnh hưởng tới mùi vị thì cho ít một chút” “Dạ được thưa tiểu thư!” Người phục vụ cầm menu đi ra ngoài, Trì Hoan lại cúi đầu bưng cà phê. Lương Mãn Nguyệt nhìn cô lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Trì tiểu thư, cô bởi vì Mặc Thời Khiêm mới huỷ bỏ hôn ước sao?” Vấn đề này hỏi ra không chỉ đường đột mà có ý như che dấu châm chọc sắc bén. Cơ bản là đang chất vấn cô bỏ rơi Mạc Tây Cố, bội tình bạc nghĩa. Trì Hoan không buồn chớp mắt trả lời dứt khoát: “Không phải!” “Thế tức là chuyện với Mạc Tây Cố không thành, nên sau đó cô đến với Mặc Thời Khiêm hả?” Trì Hoan đặt ly cà phê xuống, nhìn thẳng mắt Lương Mãn Nguyệt nói: “Lương tiểu thư” Lương Mãn Nguyệt nhìn cô, hơi cúi đầu: “Xin lỗi, là tôi không phải, tôi chỉ là… không biết sao hai người lại…” Trì Hoan mở miệng mang theo ý cười hỏi: “Thấy bên cạnh anh ấy có người khác, cô hối hận sao?” Cái vấn đề này vô cùng thâm sâu, cô vốn không thèm làm khó cô ta, bạn gái cũ của người đàn ông của cô, cô không nghĩ sẽ đi truy hỏi càng không nghĩ sẽ châm chọc khiêu khích gì hết. Dù gì họ cũng là thanh mai trúc mã. Nhưng cô ta cùng Đường Việt Trạch dây dưa, mà người đàn ông này lại muốn cô ta thấy rõ ràng Mặc Thời Khiêm đã ở bên người khác, mà cô cùng hắn bất kể vì lý do gì nhưng sự thực là hai người đã ở bên nhau. Cô cũng muốn Lương Mãn Nguyệt thấy rõ ràng, nếu đã quyết định buông tha người đàn ông này để đến với người đàn ông khác, thì cũng nên chấm dứt một cách triệt để. Lương Mãn Nguyệt mím chặt môi, tay siết lại, một lát sau mới nói: “Tôi chỉ là… ngoài tôi ra Thời Khiêm không có lui tới với người khác, Trì tiểu thư vừa nổi tiếng vừa có gia thế, tôi sợ hai người quá chênh lệch sẽ khiến anh ấy tổn thương.” Không có qua lại với người đàn bà khác thì như thế nào? Cô còn không phải chỉ có mình Mạc Tây Cố hay sao, không phải nói khoác chứ hôn còn chưa từng hôn đấy. Cô bị Mạc Tây Cố bỏ rơi cũng chỉ cáo bệnh có hai ba ngày. Hắn bị thanh mai trúc mã mười mấy năm vứt bỏ mà còn chẳng thấy làm sao kìa. Cái ý niệm này vừa xuất hiện đột nhiên lạnh cả sống lưng, cô phát hiện ở bên hắn chỉ có hắn vì cô, nhân nhượng cô, khiến cô luôn thấy được hắm là người đàn ông tốt vạn năm khó gặp. Huống chi Lương Mãn Nguyệt cũng không biết hắn ở Tây Sơn – khu xa hoa đắt đỏ nhất đế đô, lại còn là một căn hộ diện tích rộng nhất bày trí tỉ mỉ, nếu không cũng không cho rằng hắn chỉ là một vệ sĩ thấp kém. Người này ẩn giấu bao sâu mới có thể giấu cả thanh mai trúc mã cũng không biết. Hắn thực sự có cảm tình sao? Có thể tổn thương vì phụ nữ sao? Cô bỗng thấy chính mình không tưởng tượng ra. Cuối cùng, Trì Hoan kéo kéo môi nói: “Cảm tình chính là anh tình tôi nguyện, đã dám theo thì phải biết chấp nhận thua cuộc, ai biết đời này ai cô phụ ai, yêu liền yêu, sợ tới sợ đi có ý nghĩa gì” ……… Gần tối, khu Tây Sơn. Trì Hoan nhìn người đàn ông đang ngồi bóp chân cho cô, từng ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng ấn ấn, gương mặt anh tuấn chuyên chú như đang làm việc hệ trọng. Công việc đơn giản mà ở hắn lại toát ra vẻ cấm dục gợi cảm. Lúc về nhà cô tháo giày cao gót nằm dài trên ghế sopha làm nũng nói mình đi dạo cả ngày chân như nhũn ra, vậy mà hắn không nói một lời liền giúp cô xoa bóp. Trì Hoan nhìn chằm chằm gò má hắn hỏi: “Vì đã chiếm đoạt em nên anh mới đối tốt với em như vậy sao?” “Không phải?” Trì Hoan có chút ngoài ý muốn mắt chớp chớp: “Ừm… cái đó… là bởi vì anh yêu em sao?” Mặc Thời Khiêm ngẩng đầu lên: “Em hi vọng anh yêu em?” Cô mân môi lập tức phủ nhận: “Không phải… em chỉ là hiếu kì!” Người đàn ông nhàn nhạt đáp: “Bởi vì bây giờ em là người phụ nữ của anh.” “Vậy ngày trước anh cũng tốt với Lương Mãn Nguyệt như vậy sao?” “Không có!” Hắn liếc nhìn cô một cái nói: “Cô ấy so với em rất dè dặt, chưa bao giờ cần anh xoa bóp, tháo tất thôi cũng ngượng ngùng.” Trì Hoan: “……” Cô mất hứng nói: “Anh đây là đang chê bai em không rụt rè?” “Không có!” Hắn yên lặng mấy giây mới nở nụ cười: “Nếu em cũng dè dặt như thế anh cũng sẽ đối em giống như đối với cô ấy” Trì Hoan ngây ngẩn nhìn hắn một bộ lãnh đạm thờ ơ. Cô kéo dài giọng ồ một tiếng:“Em biết rồi, anh sẽ không chủ động, nếu đòi hỏi anh sẽ đáp ứng, mà Lương tiểu thư quá dè dặt nên chẳng bao giờ yêu cầu anh làm gì.” Nói ví dụ như trưa hôm nay, cô vẫn luôn đòi hắn gắp cái này bóc cái kia. Mà so ra thì Đường Việt Trạch lại hoàn toàn ngược lại, luôn hỏi Lương Mãn Nguyệt thích ăn gì, gắp cái này cái kia cho cô ta. Không thể nói ai đúng ai sai, dè dặt cũng tốt mà chủ động cũng được, chỉ là hợp tính mà thôi. Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng. Trì Hoan nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mĩ kia hỏi: “Hôm nay em tiêu của anh nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ hồi trước Lương tiểu thư không nói nên anh cũng không đưa cô ấy đi mua đồ?” Người kia hời hợt hỏi ngược lại: “Rất nhiều sao?” Cô bĩu bĩu môi nói: “Bọn họ đều nói em tham tiền của anh, còn nói anh đối với bạn gái cũ thực keo kiệt.” Mặc Thời Khiêm liếc cô:“Hôm nay em tiêu tiền là để bày tỏ?” Trì Hoan: “……” Cái đồng hồ màu bạc đang đeo trên tay trái của hắn quả thực rất thích hợp. Ừ, cô đương nhiên là người phụ nữ rất có phẩm vị. Trì Hoan có chút tự đắc nói: “Xem ra anh cũng rất biết xem hàng.”