Beta: Stuki°°
Mặc Thời Khiêm biểu tình không đổi, nhàn nhạt hỏi: “Nói xong rồi?”
Lương Mãn Nguyệt ngước mặt nhìn hắn, trông rất thương tâm, nước mắt dường như muốn rơi xuống, nhưng cố nén không rơi ra: “Thời Khiêm, anh thực sự hận em như vậy sao?”
Hắn vẫn lạnh lùng trả lời: “Không hận, chúng tôi muốn đi ăn cơm.”
Lương Mãn Nguyệt nhìn sắc mặt hắn thâm trầm lãnh đạm, nhìn thật lâu cũng không nhìn ra được chút thân tình nào, tâm tình phức tạp cùng thất vọng dâng lên, cô ta lại đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ đi cạnh hắn.
Cô ấy khoác một chiếc áo choàng đỏ quá gối, chân mang bốt cổ thấp, khiến thân hình vốn thon nhỏ lại vô cùng khí chất, tóc búi gọn gàng trẻ trung, một vài lọn thả rơi tự nhiên xuống. Nhưng đáng tiếc gương mặt lại bị che khuất bởi kính cùng khăn quàng, nên cô không có cách nào thấy rõ tướng mạo.
Nhưng nhìn qua có thể chắc chắn là một người phụ nữ rất đẹp. Kết quả này khiến cô ta không cam tâm cùng khinh thường.
Lương Mãn Nguyệt bình tĩnh nhìn Trì Hoan sau đó nói: “Vị tiểu thư này, có thể cùng tôi nói chuyện riêng một chút được không?”
Trì Hoan nghiêng đầu: “Sao, cô muốn nói gì với tôi?”
Lương Mãn Nguyệt nói: “Cô không muốn biết tôi cùng anh ấy tình cảm mười mấy năm vì sao đột nhiên chia tay à? Hoặc lí do anh ấy đến với cô? Còn cả việc cô với anh ấy không hề có tình yêu, mà chỉ vì tiền thôi không phải sao?”
Trì Hoan ngẩng đầu lên, ngón tay khẽ chỉnh gọng kính, giống như là bất đắc dĩ nói: “Không nói cho xong thì chúng tôi cũng không thể ăn cơm phải không?”
Lương Mãn Nguyệt nhìn cô không lên tiếng nhưng đôi mắt kiên định tỏ rõ ý kiến.
“Vậy cũng tốt!” Trì Hoan ngước mắt nhìn người đàn ông nãy giờ đứng bên cạnh nói: “Em muốn uống cà phê, vừa rồi dưới lầu thấy một tiệm, anh giúp em đi mua một ly được không?”
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn cô: “Không có gì hay để nói chuyện.”
“Em biết!”
Cô bĩu môi một cái: “Cũng không thể để họ cứ theo đuôi chúng ta?”
“Em nhất định phải nói chuyện với cô ta?”
Trì Hoan gật gật đầu.
Mặc Thời Khiên liếc cô một cái sau đó đặt đồ lên ghế, trước khi đi vuốt nhẹ đầu cô tự nhiên dặn dò: “Gọi đồ trước đi”
“Oh”
Hắn thu tay về, đi thẳng ra ngoài, khoé mắt cũng không thèm nhìn ai khác.
Mặc Thời Khiêm không lo cô chịu thiệt bởi hắn rõ ràng nhất Trì Hoan là người như thế nào, cong cong quẹo quẹo trong giới giải trí mấy năm trời hiếm có người nào chiếm được chút tiện nghi từ cô, nói chi Lương Mãn Nguyệt.
Trong phòng bao, Trì Hoan dẫn đầu ngồi xuống, Lương Mãn Nguyệt cùng bạn cô ta cũng ngồi đối diện.
Trì Hoan nâng tay tự rót trà, rũ mắt nhìn nước trà sóng sánh trong chén nhàn nhạt hỏi: “Lương tiểu thư muốn nói gì với tôi?”
Lương Mãn Nguyệt nhìn cô, sống lưng không tự chủ thẳng tắp, mắt nhìn hết túi to túi nhỏ bên cạnh lòng đầy căm tức. Tuy cô ta không giàu có như Tuyết Vi nhưng ít nhiều cũng biết một chút, hơn nữa có thể khiến Tuyết Vi oán thán thì cô ta càng hiểu giá trị những món đồ kia đắt tới mức nào.
“Tôi hi vọng cô rời xa Thời Khiêm”
Trì Hoan nâng mắt lên cười khẽ: “Cô, hi vọng?”
Lương Mãn Nguyệt nhìn thẳng ánh mắt người đối diện: “Cô yêu anh ấy sao?”
Yêu?
Cô dĩ nhiên không nói ra từ này, ngay từ đầu chưa từng có, cũng đâu phải vì ngủ với nhau một lần liền yêu.
Trì Hoan không nói gì, Lương Mãn Nguyệt tự động hiểu thành cô phủ nhận.
“Tiểu thư, phụ nữ giống như cô tôi đã thấy nhiều rồi…”
Lương Mãn Nguyệt vừa nói đã thấy Trì Hoan nhíu mày liền cười nhạt nói: “Tôi không xem thường cô, tôi chỉ muốn nói, nếu cô muốn tìm đàn ông có tiền thì cô hoàn toàn có thể tìm một người khác càng có tiền, Mặc Thời Khiêm anh ấy… chỉ là một vệ sĩ mà thôi, thu nhập coi như cao nhưng mà không đến mức đủ cho cô phung phí như vậy. Cô còn trẻ lại xinh đẹp, coi như cô buông tha cho anh ấy đi!”
Trì Hoan lẳng lặng nghe cô ta nói xong, cười nói: “Tôi vốn tưởng Lương tiểu thư tới tìm tôi xin lỗi thay bạn thân, hoá ra vẫn là vì Thời Khiêm.”
“Anh ấy đi cùng với cô, chỉ là vì trách nhiệm… anh ấy từ nhỏ đã có ý thức trách nhiệm cao.”
Dừng một lát Lương Mãn Nguyệt nói tiếp: “ Nếu tôi đoán không sai, thì hai người đến với nhau thế này chắc vì mấy ngày trước đã lên giường?”
Lần này đổi thành Trì Hoan nhìn cô ta chằm chằm.
Hồi lâu cô mới đột nhiên cười cười: “Cho nên cô cũng không vì anh ấy lên giường với người khác mà khổ sở, ngược lại bất bình cùng tổn thương vì thấy tôi tiêu tiền của anh ta sao?”
Lương Mãn Nguyệt nhìn cô thản nhiên nói: “Cô không yêu anh ấy, anh ấy cũng không phải thực sự yêu cô, mặc dù tôi cùng anh ấy không thể làm vợ chồng, nhưng giao tình mười mấy năm vẫn còn đó. Thứ cho tôi nói thẳng, trong lòng tôi anh ấy xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn mà không phải cô, người chỉ vì tiền mà tới.”
Trì Hoan một tay chống cằm miệng cười nhạt: “Tôi tình anh nguyện là được rồi, cô quản chúng tôi vì tiền hay vì tình làm gì?”
Lương Mãn Nguyệt cũng đoán được cô sẽ không đồng ý, loại phụ nữ này không vắt kiệt đàn ông thì sẽ không nhả ra.
Nghĩ vậy sắc mặt cũng lạnh đi vài phần: “Cô tốt nhất tự mình chủ động cách xa anh ấy, mấy ngày nay cô hẳn đã lấy không ít tiền, tính đến hôm nay không mấy chục ngàn cũng tới mấy trăm, thấy đủ biết dừng, nếu không tôi buộc phải nói với cha mẹ anh ấy, hoặc là… chắc cô cũng không muốn quá khứ cùng lai lịch của mình bị đào bới hết ra đi?”
Câu cuối cùng, từng chữ từng chữ cơ hồ là dùng sức nhấn mạnh thêm vài phần.
Trì Hoan cười không để ý tới: “Cô đang uy hiếp tôi?”
Thấy vậy rốt cuộc cô gái đi cùng Lương Mãn Nguyệt cũng không thể nhịn được tức giận: “Mãn Nguyệt, cậu nói nhiều thế làm gì, loại đàn bà này không biết phải trái đúng sai, đợi lát nữa Việt Trạch cũng tới, để anh ấy xử lí đi, hẳn là làm nhiều quen tay rồi”
Đường Việt Trạch?
Trì Hoan nghiêng đầu cười lạnh.
Lương Mãn nguyệt cau mày: “Anh ấy? Cậu nói với anh ấy à?”
Người kia ngượng ngùng cười một tiếng: “Tớ không phải vì chuyện của Nhu Nhu à, Nhu Nhu là bạn của cậu, anh ấy nhất định sẽ giúp, chỉ là một câu nói mà thôi. Tớ nhắn tin cho anh ấy thế mà anh ấy lại tới thật”
Đang nói cửa phòng bao đã bị đẩy ra. Một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ bước vào, Trì Hoan ngước mắt nhìn sang, ngón tay nhẹ vuốt ly trà.
Đường Việt Trạch cất giọng trầm trầm vô cùng từ tính: “Đây là chuẩn bị mời tôi ăn cơm sao?”
Lương Mãn Nguyệt còn chưa trả lời, Tuyết Vi lập tức đứng lên cười nói: “Mời cơm chứ.. Mãn Nguyệt còn phải nhờ anh giúp đây!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
22 chương
29 chương