Editor:Thu Huyền
Beta: Stuki^^
Người đàn ông đang lái xe, mắt vẫn nhìn về phía trước: “Trở về Trì gia?”
Trì Hoan cau mày, không chút nghĩ ngợi nói: “Không muốn về.”
“Vậy em muốn đi đâu?”
Cô mím môi, đi đâu?.
Cô còn có thể đi đâu?
Mấy năm nay cô không phải là toàn biểu diễn ở quán bar sao, luôn chỉ có một mình ở nhà trọ số 10. Trì gia, từ năm cô mười tám tuổi đã chuyển ra ngoài sống một mình, ngay cả đêm ba mươi cô cũng ngủ lại đây.
Thật lâu cô vẫn chưa cho câu trả lời, người đàn ông đang lái xe nhàn nhạt nói: “Đến nhà anh đi?” Anh dùng chính là câu hỏi, nhưng giọng mói hoàn toàn là ý quyết định.
“Tới quán bar đi.”
Lái xe đến giao lộ, Mặc Thời Khiêm đánh xe chuyển hướng, lần này câu hỏi đều không thèm dùng liền quyết định: “Tới nhà anh.”
Trì Hoan trợn mắt nhìn: “Em nói là tới quán bar, ai nói là muốn tới nhà của anh.”
Người đàn ông này có phải hay không muốn làm phản?
Anh nhẫn nại nói: “Nhà anh tốt hơn so với quán bar, hơn nữa sẽ không bị phóng viên nhìn thấy.”
“Em đây cũng không ở nhà của đàn ông độc thân.”
Mặc Thời Khiêm yên tĩnh chốc lát: “Anh không phải là đàn ông độc thân.”
Trì Hoan: “…”
Anh nghiêng đầu nhìn xương quai xanh xinh đẹp của cô, nụ cười nhàn nhạt: “Đưa em đến nhà anh không phải vì anh lái xe nên anh có quyền lợi, mà là bởi vì em không có chỗ khác có thể đi. Em ở nhà anh hay là ở quán bar, cũng không có gì khác nhau.”
Trì Hoan không lên tiếng.
Đến thì đến, dù gì cũng chỉ là tạm thời. Lại nói, anh không uống thuốc chẳng lẽ thật sự dám đè cô xuống sao?
Một đường lái xe.
Trì Hoan chỉ cảm thấy bụng của mình mơ hồ đau, hơn nữa càng ngày càng đau dữ dội, bàn tay cô ấn xuống bụng của mình, vô lực nói: “Mặc Thời Khiêm, có phải anh hạ độc trong thức ăn không?”
Mặc Thời Khiêm quay đầu sang, mới phát hiện khuôn mặt trắng bệch của cô, ngũ quan nhăn nhíu lại, hắn sầm mặt lại: ” Không thoải mái?”
“Bụng thật là đau.”
Anh nhíu mày trầm giọng:”Đi bệnh viện.”
“Không đi bệnh viện.”
“Không được xem nhẹ thân thể của mình, ừ?”
“Mặc Thời Khiêm, em nói là không đi bệnh viện.”
Đáp lại cô là hai chữ trầm thấp kiên định: “Không được.”
“Có thể là… Thuốc tránh thai có vấn đề.”
Thuốc tránh thai?
Mặc Thời Khiêm sắc mặt lại càng lạnh lùng: “Vậy thì càng phải đi.”
Trì Hoan buồn bực nói: “Đi cái gì mà đi?! Toàn bộ thế giới này đều biết hôm nay em cùng Mạc Tây Cố hủy bỏ hôn lễ, giống như dáng vẻ đi dạ tiệc hôm qua sao? Anh làm gian phu, vẫn là muốn em bị mọi người mắng một tiếng dâm phụ?”
Anh liếc nhìn cô một cái, yên lặng xuống xe, xe cũng không biến chuyển phương hướng.
Hắn cầm điện thoại di động lên trước mặt, bấm số, gọi đi, sau khi có người tiếp thông lập tức lạnh lùng nói: “Giúp tôi gọi bác sĩ đến Tây Sơn Quán, đem thuốc dị ứng qua.” Dứt lời không đợi bên kia đáp lời, anh cũng đã cúp điện thoại, đem điện thoại di động ném đi vào xe.
Xe tăng tốc.
Trì Hoan càng ngày càng đau, thời điểm dừng xe lại, cô đã đau đến ý thức mơ hồ. Mặc Thời Khiêm tự nhiên chỉ có thể ôm cô xuống xe, lên lầu.
Cô siết chặt cổ áo của anh: “Em đau sắp chết rồi, đều là bởi vì tên hỗn đản nhà anh.”
Anh ôm cô không nói một lời.
Nguyên bản có ủy khuất, một khi bị mở ra một chút, liền giống như dòng nước mãnh liệt tràn ra, đối với Trì Hoan mà nói, cửa bị mở chính là câu nói vừa rồi.
“Đều là tại anh… Em đang ở nhà thật tốt đẹp biết bao … Anh lại chạy tới cường bạo em.”
“Đầu óc đều chứa những thứ bẩn thỉu này sao, tại sao không nhớ đeo bao?”
“Anh mà đeo bao em còn sẽ gặp loại chuyện này sao?”
Cô uể oải, lời nói không có mạch lạc, trong đôi mắt đều ngâmj nước, người yếu ớt không chịu được, dọc theo đường đi một mực không ngừng trách móc anh.
Mặc Thời Khiêm từ đầu đến cuối không lên tiếng, chẳng qua là môi mỏng từ từ mím thành một đường thẳng tắp.
Vào cửa, anh trực tiếp đem cô vào phòng ngủ, đang chuẩn bị đem cô đặt lên giường, Trì Hoan phát ra tính khí hỏi: “Đây là giường của anh? Ai nói em sẽ ngủ ở giường của anh?”
“Ở đây không có giường khác.”
Cô không tin: “Làm sao có thể không có phòng cho khách?”
Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói: “Nhà trọ của em cũng không có phòng cho khách.”
Trì Hoan: “…”
Trong ánh mắt cô bốc lên một tầng hơi nước, không biết là tức giận hay là ủy khuất, dĩ nhiên cũng không chỉ là vì một việc này.
Mặc Thời Khiêm nhìn thấy, có chút đau lòng, thấp giọng dụ dỗ: “Anh đem ga trải giường và đệm giường đều đổi, được không?”
Cô nhìn anh, lại quét mắt phòng của anh, cuối cùng hít vào một cái: “Như vậy đi, nhìn cũng sạch sẽ, thả em xuống, để cho em nằm.”
Bụng cô giống như là bị thứ gì vặn xéo, cả người không có khí lực, bị ôm như vậy cũng không thoải mái.
Anh “ừ” một tiếng, đem cô đặt lên giường, thấp giọng ôn hòa nói: “Bác sĩ sắp đến rồi, ráng nhịn chút nữa.”
Con gái thật kỳ quái, càng ủy khuất càng không thể dỗ, bởi vì càng dỗ càng thương tâm.
Mặc Thời Khiêm năm xưa bảo vệ cô, tuy nói cung kính, nhưng xưa nay xa cách, chưa bao giờ có thái độ ôn hòa như vậy, giống như là dịu dàng ôn nhu.
Trì Hoan quả thực là đau đến không còn khí lực để nói cùng anh, nếu không lại sẽ bộc phát tính khí. Buổi sáng, mặc dù nói không cho anh đi tự thú ngồi tù, thậm chí biết anh không phải cố ý, cũng biết một phần do cô bảo hắn tới. Nhưng làm sao có thể không oán đây, mất đi sự trong trắng không nói, bây giờ còn đau thành như vậy. Cho nên bây giờ nhìn thấy gương mặt này, cũng là nổi nóng, trách cứ, chỉ nhớ để cho cô uống thuốc, làm sao không nhớ mình mang bao?
Mặc Thời Khiêm chưa dỗ dành con gái bao giờ, càng không biết làm như thế để dỗ. Nhìn cái bộ dáng này của cô, chân mày hắn vẫn nhíu lại không có thả lỏng. Thậm chí có cảm giác vô lực chưa từng có, từ trước tới nay, có rất ít thời khắc mà làm cho hắn cảm giác này.
Đứng dậy đi rót một ly nước ấm, cẩn thận lại kiên nhẫn cho cô uống nửa chén, khom gối quỳ xuống bên người của cô, nhẹ tay xoa xoa cái bụng quặn đau của cô. Có thể vẫn có hiệu quả, bởi vì Trì Hoan không mắng nữa chỉ nhắm mắt, lại yên lặng chảy nước mắt. Cũng may đại khái chỉ qua mười phút bác sĩ đã đến, tốc độ còn nhanh hơn so với gió.
Làm kiểm tra đơn giản, xác định là bị dị ứng thuốc, bởi vì lúc trước Mặc Thời Khiêm nói qua, cho nên bác sĩ mới mang theo thuốc tới, nhanh chóng mà thuần thục truyền cho Trì Hoan.
“Truyền hết từng này hẳn là cũng sẽ không đau đớn như vậy, nhưng sau có thể sẽ tương đối suy yếu. Bất quá ở nhà nghỉ ngơi một hai ngày là có thể khôi phục như cũ, nhớ bổ sung dinh dưỡng, không có gì đáng ngại.”
Mặc Thời Khiêm từ đầu đến cuối, sắc mặt đen thui nghe những lời này mới khôi phục không ít.
Trì Hoan truyền từng chút không bao lâu liền ngủ mất.
Khép cửa lại, hai người đến phòng khách.
Bộp một tiếng, Thịnh Đường nhấn bật lửa, đốt một điếu thuốc lá, liếc mắt nhìn thầy thuốc còn trẻ, từ từ nói: “Biết tôi cố ý tìm cậu, là bởi vì cái gì sao?”
Thầy thuốc trẻ tuổi vuốt ve mắt kính, ho khan một tiếng: “Hai người yên tâm, tôi chỉ phụ trách xem bệnh, sẽ không có bất kỳ tin tức gì từ miệng của tôi truyền đi.”
Bùng nổ!!! Đại minh tinh Trì Hoan bởi vì uống thuốc tránh thai bị dị ứng. Nhưng cô uống thuốc nguyên nhân không phải vì vị hôn phu kia. Có tin tức hot như vậy cậu lại không thể truyền đi, cậu ta cũng không dám bát quái chuyện của Mặc Thời Khiêm. Hơn nữa, nhìn qua hắn còn khẩn trương hơn nữ nhân kia.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
22 chương
29 chương