Editor: May Sở Tích lại lập tức vươn tay túm góc áo anh, "Em vừa mới thắng bảy mươi vạn... Em có thể trả anh tiền thuê." Phong Hành, "..." Tiêu Ngự nửa híp mắt nhìn một màn này, không ra tiếng. Thủ hạ phía sau anh nhìn không được, "Ta kháo, có phải người phụ nữ này có hai mặt hay không, biến sắc mặt giống như thay đổi một người." Phong Hành không quan tâm Sở Tích, anh trực tiếp nhìn về phía Mặc Thời Khiêm, liếc nhìn Trì Hoan trong lòng anh ta, môi trên mím ra nụ cười nhạt, che giấu vài phần âm trắc. Nhưng mặt tuấn mỹ nhìn qua vẫn là tựa tiếu phi tiếu, "Anh cố ý bảo tôi kêu xe cứu thương cho quản lý - thủ hạ của anh, bác sĩ và y tá đều ở phía sau... Không phải là trúng độc cồn thơi, biến thành phí nhiều công sức như vậy, tôi còn tưởng rằng là Trì Hoan chứ." Nói xong, còn thực ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Trì Hoan một cái. Mặc Thời Khiêm, "..." Trì Hoan vốn là rất mệt nhọc, tựa vào trong lòng người đàn ông tùy thời đều giống như sắp ngủ đi, nghe câu như thế, giống như liền tỉnh táo một chút, đứng thẳng thân thể. Tống Xu ở khi bọn họ đến liền say lợi hại, sau đó lại choáng váng đầu, nôn mửa, thực không thoải mái, trên du thuyền có học y nói cô ta có thể trúng độc cồn. Sau hừng đông Sở Tích đánh thắng bảy mươi vạn chấm dứt toàn bộ ván bài, tuy rằng du thuyền còn chưa có cập bờ, nhưng đã muốn có tín hiệu, Mặc Thời Khiêm liền gọi điện thoại cho Phong Hành, bảo anh ta mang bác sĩ và y tá đến bến tàu. Tống Xu là vệ sĩ đang trông chừng, lúc này bác sĩ và y tá đã đi qua. Trì Hoan nhìn Phong Hành đã muốn thu hồi tầm mắt, lại nghĩ tới đề tài Tiêu Ngự nhắc tới hai lần, cúi mặt mày xuống