Editor: May Mặc Thời Khiêm là nhìn thấy anh ta đầu tiên. Sau đó là Sở Tích. Tiêu Ngự là ở phía sau nhìn thấy Sở Tích đột nhiên cước bộ nhanh hơn, tóc dài màu đen tung bay khoa trương ở trong gió biển, mới theo phương hướng chạy của cô thấy được Phong Hành phía cuối. Sở Tích chạy tới ôm lấy thắt lưng người đàn ông, người đàn ông ngậm thuốc lần này phá lệ không có ngăn cô, cúi đầu lãnh nghễ liếc cô một cái, "Sao cô lại ở chỗ này?" Cô không trả lời, ánh mắt như ngôi sao mang theo lấp lánh, vui vẻ nói, "Mặc Thời Khiêm nói, về sau anh sẽ ở cùng em." Phong Hành, "..." Trò gì vậy? Anh gỡ điếu thuốc ngậm trên môi xuống, híp mắt nhìn người đàn ông đi tới trước mặt, tựa tiếu phi tiếu, "Sáng sớm lão tử gọi xe cứu thương tới cho cậu, cậu ở sau lưng tôi làm gì?" Mặc Thời Khiêm liếc anh ta một cái, lại thản nhiên nhìn Sở Tích, không hề có lòng áy náy, gợn sóng không sợ hãi trần thuật, "Tiêu Ngự ghi hận cậu giành đất của anh ta, bắt thủ hạ của tôi, cô ấy thay cậu thắng ván bài trở về, tôi thay cậu đáp ứng cô thu lưu cô ấy cùng nhau ở." Phong Hành mặt không chút thay đổi, "..." Ngón tay Sở Tích chui vào áo khoác của anh, ngước mặt, tiếng nói thanh nhuyễn, thật cẩn thận nói, "Lát nữa anh về nhà sao? Em cùng trở về với anh." Phong Hành lần này ra tay, trực tiếp ngăn cô từ trên người của mình, lạnh lùng cười nhạo, "Nếu là anh ta đáp ứng cô, vậy cô liền ở cùng anh ta, tôi không đáp ứng." Gió biển thổi tóc dài của cô lên, có vài sợi tóc thổi phất đến trên mặt của cô, trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, điềm đạm đáng yêu.