>
Chương 13: Ngươi tối ngày hôm qua, đi cùng với hắn?
Mặc Thì Khiêm liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói:”Không phải là cô để cho tôi lưu lại, buổi tối theo cô qua đêm sao?”
Trì Hoan trợn to mắt:”Không thể nào!”
“Một mực ôm tay của tôi không để cho tôi đi, nói một người buổi tối sẽ ngủ không được.”
Cô không chút nghĩ ngợi nói:”Anh nói bậy bạ gì đấy, không phải tối nào tôi cũng ngủ một mình sao? Làm sao có thể không ngủ được.”
Người đàn ông dùng đôi mắt thâm trầm đen như mực, nhìn nàng:”Thật sao?”
Sự đụng chạm với ánh mắt của hắn, làm ngón tay Trì Hoan rũ xuống ở bên người liền vô ý thức siết chặt một chút.
Một lúc sau, cô nói:”Tôi buổi sáng muốn uống sữa đậu nành, đi xuống tiệm ăn sáng dưới lầu mua cho tôi một lồng bánh bao hấp đi.”
Mặt không cảm xúc ném xuống những lời này, Trì Hoan liền xoay người trở lại phòng ngủ, hơn nữa thuận tay dùng lực thật lớn đóng cửa lại.
Bên trong phòng ngủ, Trì Hoan cúi đầu đứng ở cửa, trên đôi môi lạnh lùng chế giễu mở ra một độ cong.
Không phải là đi theo bên người cô thời gian hơi lâu một chút, thật sự coi chính mình hiểu rõ cô sao?
Nửa giờ sau.
Trì Hoan rửa mặt, thay quần áo xong, đơn giản chọn lấy đồ trang sức trang nhã liền đi ra ngoài.
Sữa đậu nành cùng bánh bao hấp đều đã đặt ở trên bàn, vừa ấm áp vừa thơm.
Cô ăn bánh bao hấp, người kia còn mua cho mình một chén cháo, cô lẳng lặng ngồi uống.
Hai người đều không lên tiếng, trên bàn rất an tĩnh.
Trì Hoan nhìn chén cháo nhạt nhẽo, bĩu môi một cái, gắp cái bánh bao hấp đặt ở trong bát của hắn.
Nhưng mà ở giây tiếp theo cô liền nhìn thấy ——
Nguyên bản lông mi lãnh đạm của hắn liền nhíu lại.
Vẻ mặt này mặc dù không tính là rõ ràng, nhưng rất dễ dàng giải thích, chính là rất thẳng thắng chê, giống như cô cho hắn một cái bánh bao hấp, làm ô nhiễm cả chén cháo của hắn.
Nam nhân này nhìn qua đâu chỉ không muốn ăn cái bánh bao hấp của nàng, quả thực là ngay cả chén cháo của chình mình cũng không muốn ăn.
Trì Hoan nhìn hắn cái bộ dáng này, vốn là có chút mất hứng.
Hắn như thế này mà chê cô, ngay cả Mạc Tây Cố đều không như vậy chê cô, cô nhẹ cắn môi, vẫn là chịu đựng không lên tiếng.
Mấy giây sau, hắn đem cái muỗng buông xuống, nhàn nhạt nói:”Thời gian không còn sớm, cô vẫn là ăn nhanh một chút, tránh cho tới trễ buổi kiểm tra.”
Trì Hoan lần này không nhịn được, đem đũa ném đi, lạnh lùng nói:”Anh mua bánh bao hấp ở đâu, khó ăn chết, không ăn!”
Hắn lại chê bánh bao hấp của cô bẩn?
Cô lại chưa từng ăn qua, chẳng qua là đụng phải đũa mà thôi, hắn liền cả chén cháo đều không ăn!
Dứt lời cô liền đứng lên, cái ghế kéo về phía sau, làm ra âm thanh rất lớn.
Dù là ai cũng có thể nhìn ra được đại tiểu thư đang khó chịu.
Trì Hoan cầm túi xách tại thư phòng, thu thập đơn giản một chút, chuẩn bị đồ dùng cần cho kiểm tra, khuôn mặt xinh đẹp không có chút biểu tình lại có chút lạnh lùng, từ thư phòng đi ra liền hướng ngoài cửa mà đi, nhìn cũng chưa từng nhìn đến Mặc Thời Khiêm trong phòng một cái.
Kéo cửa ra, cô giận đùng đùng đang chuẩn bị muốn bước đi, lại ở giây tiếp theo nhìn thấy bóng người đang đứng ở cửa.
Bước chân cứ như vậy lập tức dừng lại.
Đứng ở trước mặt cô là Mạc Tây Cố.
Trì Hoan nhìn mặt hắn ôn nhu tuấn mỹ, bàn tay cầm túi xách lại tăng thêm lực.
Mạc Tây Cố cúi đầu nhìn cô, tóc dài bị cột gọn lại sau đầu tạo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, cô hiếm khi thấy hắn chọn một thân trang phục trang nhã màu sắc cùng kiểu, so với bình thường ít thêm vài phần đáng yêu, thêm mấy phần khí chất học sinh.
Duy chỉ có trên mặt không chút biểu tình gì, càng không như bình thường anh ta thấy cô sẽ nâng lên cười.
Sau đó, anh ta mới nhìn sau lưng Trì Hoan, người đàn ông cao hơn nàng ước chừng một cái đầu bước ra.
Mạc Tây Cố im lặng, vốn chuẩn bị tốt lời kịch liền quên mất, trầm trầm hỏi:”Cô tối ngày hôm qua, đi cùng với hắn?”
Trong thanh âm này, trang nghiêm cũng có lại thêm vài phần chất vấn.
“Hình như là vậy.”
Mạc Tây Cố chân mày nhíu chặt hơn:”Cái gì gọi là hình như là?”
Trì Hoan thản nhiên nói:”Bởi vì trước khi tôi ngủ hắn vẫn còn ở đây, lúc tôi tỉnh lại hắn cũng ở đây.”
Mạc Tây Cố ngước mắt liếc nhìn người đàn ông tuấn tú lãnh đạm đi phía sau nàng, ánh mắt từ từ trở nên phức tạp.
Hồi lâu, hắn mới trầm giọng nói:”Trì Hoan, hắn mặc dù là hộ vệ của cô, nhưng cô lại đối với một người đàn ông như vậy không đề phòng, có phải là không tốt hay không?”
“Có cái gì không tốt sao?”
Trì Hoan lời như vậy không thèm để ý vừa nói, nhưng trong đầu bỗng nhiên nhớ lại một màn lúng túng tối qua, đáy mắt xẹt qua tia mất tự nhiên, bất quá chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất.
Mạc Tây Cố bởi vì để ý đến thái độ của nàng mà có chút lo âu không nói ra được, chỉ là muốn nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, hắn vẫn đem suy nghĩ này cưỡng ép ép xuống:”Trì Hoan, hắn là đàn ông.”
Yên tĩnh chốc lát, Trì Hoan ngoẹo đầu cười:”Tôi bị uống xuân dược, anh an tâm để cho tôi cùng anh ta đợi tại một chỗ nha, hiện tại tại sao lại đột nhiên để ý việc anh ấy là nam nhân rồi hả?”
Để ý?
Hắn không cho cái này gọi là để ý, hắn chẳng qua là…
Trước mắt hắn không tính kết thúc cùng cô, dù sao tối hôm qua bởi vì hắn để cho cô bị thương tổn, càng bởi vì Mặc Thời Khiêm để cho hắn thân là đàn ông lại bị khiêu khích.
Lại yên tĩnh trong chốc lát, thanh âm của Mạc Tây Cố thấp xuống:”Đi trường học?”
” Ừ, có kiểm tra.”
Mạc Tây Cố liếc nhìn người phía sau nàng từ đầu đến cuối đều an tĩnh, khàn khàn nói:” Tôi đưa cô đi.”
Trì Hoan nhìn hắn, sau một lúc lâu cô cười nói:”Tôi cho là anh tìm đến tôi, là muốn giải thích chuyện tối ngày hôm qua.”
“Chuyện tối ngày hôm qua, Trì Hoan, thật xin lỗi.”
“Tôi muốn không phải là xin lỗi ” Trì Hoan có một cặp mắt hắc bạch phân minh, thời điểm trong đôi mắt ấy không mang theo nụ cười, sẽ cho người ta không nhớ nổi bộ dạng cô cười tươi như hoa là có bộ dạng gì:” Tây Cố, anh nên hiểu từ trước đến nay con người của tôi đều là có thù tất báo, người để cho tôi thua thiệt, rất ít có kết quả gì tốt.”
Kì thật giống như hiện tại Trì Hoan lạnh lạnh cười, cũng để cho hắn không nhớ nổi tối hôm qua bộ dạng cô như chim sợ ná là như thế nào.
Thanh âm của hắn có so với tối hôm qua càng dày đặc mệt mỏi, nhàn nhạt giải thích:”Tối hôm qua vốn là dự định tự mình đi đón cô, nhưng tôi còn không rời bệnh viện, thì có người tới, cho nên tôi để cho tài xế của tôi đi đón cô.”
Dừng lại, hắn mới thấp giọng nói:”Cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi tôi mới biết được, tài xế tại hầm đậu xe bị chồng Nhã Băng đánh ngất xỉu, sau đó giả mạo đi đón cô.”
Trì Hoan khẽ mỉm cười, hỏi:”Nhưng là hắn làm sao sẽ biết anh để cho tài xế đi đón tôi, liền ngay cả địa chỉ đều biết.”
Mạc Tây Cố nhíu mày lại, nói:”Tài xế nói chồng Nhã Băng cầm dao găm uy hiếp hắn, cho nên hắn cho địa chỉ của cô. Hắn đại khái nhận biết tài xế của tôi, cho nên tại bên ngoài bệnh viện thời điểm thấy hắn liền đuổi theo tài xế.”
Trì Hoan tròn mắt, đứng tại chỗ không động.
Một lát sau, Mạc Tây Cố lại lặp lại một lần “:Trì Hoan, tôi đưa cô đi trường học.”
Cô rốt cuộc ngẩng đầu lên:” Đi thôi.”
Ném xuống hai chữ này, cô liền dẫn đầu đi đến trước.
Sau lưng, hai người đàn ông tương đối nhìn nhau mấy giây, Mạc Tây Cố xoay người đi theo bước chân của Trì Hoan.
Màu đen của xe Lamborghini dừng ở bãi đậu xe của nhà trọ.
Trì Hoan nhìn chiếc xe kia, đột nhiên dừng lại bước chân, nhắm hai mắt:”Tây Cố.”
“Ừ?”
“Lái xe của tôi đi, tôi tan lớp có thể tự mình lái xe trở về.”
Mạc Tây Cố nghiêng đầu, thật sâu nhìn cô một hồi, nói:”Đem chìa khóa xe của cô đưa cho tôi.”
Sau khi xe Ferrari màu trắng phát động, ngoại trừ âm thanh động cơ xe, trên xe rất an tĩnh, Mạc Tây Cố nghiêng đầu trước sau như một liếc nhìn nữ nhân đang an tĩnh khác thường:”Cô chừng nào thì thi xong, tôi đi qua đón cô.”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
34 chương
50 chương
46 chương
10 chương
7 chương
93 chương