Cố Nam Nam không sợ chết trả lời hắn, "Tôi ghét anh, không phải anh đã biết ngay từ đầu rồi sao? Bây giờ đặt một câu hỏi như vậy, có phải quá mức làm kiêu rồi không?" Đôi mắt sâu thẳm của hắn như biển sâu không đáy khiến người khác không thể nhìn thấy nỗi buồn nơi đáy mắt hắn, môi mỏng khẽ mở nói, "Cố Nam Nam, cuối cùng tôi phải làm thế nào, em mới có thể tin tôi?" "Mặc kệ anh làm thế nào tôi cũng sẽ không tin anh." Cô vẫn trả lời một cách vô cùng sắc bén, một lần nữa tổn thương đến hắn. Vào lúc này, hắn không còn nói năng ngon ngọt nữa, mà lạnh lùng thốt lên một từ lạnh như băng từ trong miệng, "Cút." Cố Nam Nam cong môi nói, "Cảm ơn!" Hắn rũ tay xuống, Cố Nam Nam không hề thương tiếc bước lên xe, rồi khởi động xe nghênh ngang rời đi. Để lại hắn, một mình đứng ở đó. Không biết từ lúc nào, Ngự Phong đã xuất hiện phía sau hắn. "Lệ Tước, cậu thật sự thích cô ấy sao?" Từ một cảnh như vừa rồi đó, gần như Ngự Phong đã có thể kết luận, hắn thật sự yêu cô. Nếu không thì một đế vương quân lâm kiêu ngạo không ai bì nổi như hắn, làm sao có thể cúi đầu trước một người phụ nữ, thậm chí còn mặc kệ lòng tự trọng của mình. Hắn không quan tâm đến lời Ngự Phong nói, chỉ lạnh lùng hỏi Ngự Phong, "Cậu đến đây làm gì, những việc tôi giao cho cậu ở công ty đều đã làm xong chưa?" Ngự Phong toát mồ hôi, có lẽ đã chọc trúng nghịch lân của hắn rồi. Không ổn, gia hỏa này muốn nổi giận. "Còn không phải là vì chuyện công việc, nên mới đến tìm cậu sao?" Hắn lấy điện thoại ra rồi nói, "Gọi cho cậu rất nhiều cuộc rồi, mà cậu vẫn không nghe." Lúc này Mặc Lệ Tước mới thu lại hơi lạnh ngạt thở, lấy điện thoại ra nhấn nhấn hai cái, "Ồ, không thấy." Ngự Phong âm thầm lau mồ hôi, điều này có xem như được cứu rồi không? "Hỏi một lần nữa, cậu đến đây làm gì?" "Nói chuyện công việc." "Công việc? Vậy tài liệu đâu?" Ngự Phong đáp: "...... Quên mất." Đột nhiên hắn lại có cảm giác muốn chạy trốn, đây có được gọi là tự nâng cục đá đập vào chân mình không? Thật sự là cũng chỉ có hắn mới có thể ngu ngốc như thế. "Ngự Phong!!!" Ngự Phong vội vàng lùi về sau vài bước, đã sẵn sàng chạy trốn. Bỗng nhiên, Mặc Lệ Tước cũng bình tĩnh trở lại, hắn im lặng đốt điếu thuốc, thổi ra một làn khói, rồi hỏi Ngự Phong, "Đến tìm tôi làm gì? Thất tình?" Ngự Phong cười khổ xua xua tay, thở dài, "Ây, mặc kệ là chuyện gì cũng không thể qua khỏi mắt cậu được." "Rốt cuộc người phụ nữ đó có gì tốt?" Mặc Lệ Tước hoàn toàn không nhìn ra được. "Vậy Cố Nam Nam có gì tốt, có thể khiến cậu không màng danh dự thế?" Ngự Phong hỏi vặn lại. Mặc Lệ Tước: "......" Điều này, thật sự là hắn cũng không nghĩ đến. Ngự Phong cũng đốt một điếu thuốc, "Thật ra chúng ta đều như nhau!" "Đừng đem tôi ra so sánh với cậu, chúng ta không cùng một đẳng cấp." Ngự Phong phà ra một làn khói, nhếch mép, cười vô cùng tà mị, "Ồ. Vậy cậu nói tôi nghe, tại sao chúng ta không cùng một đẳng cấp?" Đối với hắn mà nói, bọn họ đều như nhau cả! Đều là một người đàn ông khổ sở theo đuổi một người phụ nữ mà không thể đuổi kịp. Ngẫm lại, cả hai cũng là những nhân vật có uy tín và mặt mũi ở Hải Thành, ngoại hình cũng tuấn mỹ vô thọ, muốn loại phụ nữ nào mà không có? Lại cố tình bị hai người phụ nữ tra tấn đến chết đi sống lại, đúng là gặp quỷ. Ngự Phong bất lực cười khổ, tựa người vào bức tường trắng bên cạnh cánh cửa, nhìn hắn nói, "Lệ Tước, tôi muốn từ bỏ." Dù sao cũng đã theo đuổi nhiều năm như thế. Hắn mệt mỏi rồi. "Đầu hàng nhanh thế sao? Thật sự không giống phong cách của cậu, muốn người ta coi thường cậu, thì chỉ có thể cậu quá phong lưu." Ngự Phong sợ hãi, giải thích nói: "Cái đó cũng không có cách mà, tôi là một người đàn ông, luôn có nhu cầu sinh lý, ngủ với phụ nữ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng tôi chỉ có cô ấy mà thôi." "Vậy Lâm Khả Nhi thì sao?" Mặc Lệ Tước hỏi. Tay Ngự Phong đang kẹp điếu thuốc đặt bên môi khẽ khựng lại, ánh mắt tối sầm, "Sao lại nói đến cô ấy, hình như chuyện này không liên quan đến cô ấy thì phải?" "Dường như cô gái đó cũng thích cậu rất lâu rồi!" Ngự Phong: "......" Ngự Phong hơi bực bội túm lấy đầu nói, "A, cái này à, cũng là không có cách, rốt cuộc, tôi chỉ xem cô ấy như là em gái." "Vậy à? Nhưng tôi lại không cho là như vậy." Có một số việc đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Những người trong cuộc sẽ không bao giờ hiểu thứ mà mình cần quan tâm nhất là gì, một hai phải chờ mất đi mới biết hối hận không kịp. Trên thế gian này có bao nhiêu tình yêu đều vì như vậy mà nuối tiếc cả đời? Ngự Phong cảm thấy buồn cười nói, "Đừng nói như kiểu cậu rất hiểu, không phải chính cậu cũng giống như tôi sao chứ!" "Có lẽ vậy!" Ngự Phong: "......" Hắn ngạc nhiên, thế nhưng Mặc Lệ Tước lại không bác bỏ. "Tối nay Thế Giới Đêm? Chơi không?" "Không, chút nữa tôi phải đến sân bay." "Hmm? Đón người?" "Không, tiễn người, cũng không đúng, chính xác là ra nước ngoài cùng cô ấy." "Cố Nam Nam à?" Ngự Phong hỏi. Sở dĩ không hề do dự nói tên Cố Nam Nam ra, đó là vì lúc Mặc Lệ Tước nói phải ra nước ngoài, trong mắt hắn đã hiện lên ánh sáng dịu nhẹ và đầy sủng nịch. Lúc trước loại ánh mắt này chỉ có thể nhìn thấy trên người của Mặc Tuyết, nhưng bây giờ lại có thể nhìn thấy trên người của một cô gái khác, điều này còn chưa đủ chứng minh hắn đã hoàn toàn yêu cô gái tên Cố Nam Nam đó rồi sao? "Xem ra cậu thật sự hết thuốc chữa rồi!" "Hmm?" "Không có gì?" Ngự Phong dập tắt điếu thuốc, rồi mới bật đứng dậy, tiêu sái phất tay về phía Mặc Lệ Tước, "Chúc cậu may mắn." .................. Cuối cùng Mặc Lệ Tước cũng không thể ra nước ngoài cùng Cố Nam Nam. Thật lâu sau này, Mặc Lệ Tước vẫn luôn suy nghĩ, nếu hắn ra nước ngoài cùng Cố Nam Nam, thì có phải giữa bọn họ vẫn sẽ luôn hạnh phúc hay không? Nhưng mọi thứ trên thế gian này đều như thượng đế sắp đặt, trước khi mọi thứ còn chưa đến, thì đã sớm như tro tàn mà rơi xuống đất. Khi Mặc Lệ Tước đi cùng Cố Nam Nam và Cố Nam Ân đến sân bay, ngay lúc chuẩn bị lên máy bay, thì Mặc Lệ Tước đã nhận được cuộc gọi từ mẹ hắn, nói rằng bệnh suyễn của Mặc Tuyết lại tái phát. Lần này rất nghiêm trọng, hiện giờ đang ở phòng cấp cứu. Mặc Lệ Tước nhận được cuộc gọi, không nói hai lời lập tức chạy đến bệnh viện. Thậm chí đến một câu xin lỗi đơn giản cũng không nói với Cố Nam Nam. Nhìn bóng lưng tuyệt trần rời đi của hắn, trong lúc lơ đãng Cố Nam Nam đã nắm chặt lấy tay cầm trên xe lăn của chị cô. Rõ ràng là không yêu, nhưng thấy hắn rời đi, tại sao trái tim cô vẫn ngăn không được đau đớn, thậm chí còn muốn khóc? Cảm giác này quả thực quá kỳ lạ. Cố Nam Ân cảm nhận được nỗi khó chịu trong lòng Cố Nam Nam, mỉm cười đưa tay đặt lên tay cô, tiếp cho cô sức mạnh. "Nam, không sao chứ?" Cố Nam Nam miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, mỉm cười nhàn nhạt với chị gái, "Không sao, chúng ta đi thôi chị!" Ngay từ đầu đã không có bất cứ hy vọng xa vời nào không phải sao? Bây giờ cô còn đang mong chờ điều gì chứ? "Ừ." Cố Nam Nam đẩy chị gái lên máy bay. Sau đó máy bay dần cất cánh, rời xa thành phố đã mang đến cho cô rất nhiều hỉ nộ ái ố. Lần này, liệu có thể quyết biệt một lần luôn không? ........................ Vườn hoa Thiên Sứ. Trước khi máy bay cất cánh Cố Nam Nam đã gửi một tin nhắn cho Lâm Khả Nhi. Dặn dò cô đừng đến tiễn. Hơn nữa còn chúc cô ngày càng sống tốt. Không biết tại sao, lúc Lâm Khả Nhi nhìn thấy tin nhắn đã nhảy dựng lên, rồi đột nhiên bật khóc. Mọi người đều giống nhau, những tiếng thở dài buồn bã mênh mông mưa phùn. Tất cả mọi người đều đau buồn, đều không hạnh phúc! Lâm Khả Nhi nhìn vào điện thoại khóc rất lâu, chưa bao giờ cô cảm thấy buồn như vậy. Dường như sau khi Cố Nam Nam rời đi thì sẽ không bao giờ quay lại nữa. "Khụ khụ!" Ngoài cửa vang lên tiếng ho khan, quấy nhiễu tới Lâm Khả Nhi. "Ai?" Lâm Khả Nhi đứng dậy bước ra ngoài, thì thấy Ngự Phong ướt đẫm xuất hiện trên bức tường ngoài cửa. Thấy Lâm Khả Nhi, Ngự Phong mỉm cười đen tối với cô, tà tứ nói, "Bản nhân lên được phòng khách, vào được phòng bếp, còn có thể làm ấm giường, cầu cô Lâm chấp nhận." Cách đùa giỡn gà mờ này mà nói, không khỏi làm người ta trầm mê. Huống chi còn là một người đàn ông mà mình yêu nhiều năm. Rất nhiều năm sau này, Lâm Khả Nhi suy nghĩ, nếu không có một ngày kia, có lẽ sau đó cô cũng sẽ không đau buồn như thế, thương tích đầy mình như thế. Có lẽ, không cho hắn vào nhà, có lẽ cô sẽ hạnh phúc hơn. Nhưng, cuộc sống chính là như vậy, ở đâu đến nhiều có lẽ như thế. Chẳng qua cái này chỉ là một ngã rẽ mà chúng ta cần phải trải qua trên đường đời mà thôi, nếu đi đúng hướng, chờ đợi chúng ta sẽ là hạnh phúc vô cùng vô tận. Thật sự là như vậy sao? Thật ra, không trải qua trước, thì sẽ không ai có đáp án cả! Lâm Khả Nhi liếc nhìn, lạnh lùng nói, "Vào đi!" "Cảm ơn cô Lâm." Ngự Phong bước vào, toàn thân hắn ướt sũng làm cho mặt đất cũng bị ướt theo. Lâm Khả Nhi cau mày, liếc nhìn qua, không nói gì và đi vào phòng. Ngự Phong đứng trong cửa hàng bán hoa, ngắm nhìn xung quanh, cũng không đi vào. Rốt cuộc, chắc bên trong là nơi Lâm Khả Nhi sống! Đó là một nơi thuộc về riêng tư của phụ nữ, đương nhiên hắn không thể đi vào. Hắn rất lạnh, thật sự rất lạnh. Cánh môi hắn đã bắt đầu xanh tím, cả người cũng run lên bần bật. Lúc này, Lâm Khả Nhi từ bên trong đi ra, trong tay cầm một bộ quần áo, "Đi thay đi!" Ngự Phong liếc mắt nhìn bộ quần áo trong tay Lâm Khả Nhi, tà mị trêu chọc nói: "Của bạn trai?" Trông rất mới, ngay cả nhãn cũng chưa tháo xuống, nhưng Ngự Phong vẫn hỏi, "Mới mua?" "......" Lâm Khả Nhi nhấp môi rồi im lặng. Cô không thể nói là thật lâu trước kia vào lúc sinh nhật của hắn, cô đã mua và muốn tặng cho hắn, nhưng vẫn không có cơ hội để trao nó đi. Ngự Phong tiếp tục hỏi, "Tặng bạn trai?" Điều này làm Lâm Khả Nhi hơi tức giận, thấp giọng nói, "Anh đánh rắm, không muốn mặc thì cút ngay cho bà." Người này chính là như vậy, mỗi lần đều khiến cô phải nổi giận bằng một cách dễ như trở bàn tay. Cứ việc như vậy, hắn vẫn coi đây là niềm vui. Lâm Khả Nhi không quen nhìn điểm này của hắn, nhưng cô lại thích điểm này của hắn. Nói đến đây, thậm chí Lâm Khả Nhi cũng cảm thấy bản thân mình chính là một con người vô cùng mâu thuẫn. Vừa ghét lại vừa thích, tổ hợp mâu thuẫn như vậy thật sự tồn tại sao? Hắn mỉm cười rất hào phóng rồi nhận lấy quần áo, soái khí vuốt lại tóc, nói với Lâm Khả Nhi, "Không, tôi chỉ nghĩ rằng nếu như tôi mặc quần áo em tặng bạn trai, tôi sẽ băn khoăn." "Vậy cút!" Ngự Phong nói thêm một câu nữa, "Có điều, nếu cô Lâm cũng nói như thế, chi bằng tôi cũng cung kính mà tuân mệnh." Editor: Củ Lạc