Khi Cố Nam Nam toàn thân ướt sũng xuất hiện ở ‘ Vườn hoa Thiên Sứ ’, Lâm Khả Nhi kinh ngạc đến mức hoa đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất. “Nam Nam!” Cơ thể gầy yếu của Cố Nam Nam trong mưa lung lay như sắp đổ, may mắn thay Lâm Khả Nhi đã tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô. “Khả Nhi.” Sắc mặt Cố Nam Nam tái nhạt như tờ giấy, không huyết sắc, miễn cưỡng nói xong một câu rồi cũng ngất xỉu trong vòng tay của Khả Nhi. Mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, mí mắt nặng trĩu…… A, dường như cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi một chút. ………… Sau khi Mặc Lệ Tước ra khỏi sân lớn Mặc gia, lập tức gọi điện thoại cho Cố Nam Nam, nhưng điện thoại hiển thị đã tắt máy. Hắn lập tức lái xe trở lại ‘ Bán Đảo Biệt Uyển. ’ “Thiếu gia.” “Cô ấy đâu?” “……” Quản gia không phản ứng lại trong một lúc, Mặc Lệ Tước cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà trực tiếp đi thẳng lên lầu, tìm khắp tất cả các phòng cũng không có bóng dáng của Cố Nam Nam, cả người và sắc mặt vẫn bình tĩnh, bước xuống lầu. Quản gia vừa vặn mang một tách cà phê đi lên, “Thiếu gia, cậu vừa trở về, tôi pha cho cậu một tách.” Mặc Lệ Tước không đưa tay nhận lấy, xoay người đi ra ngoài. Quản gia lập tức đặt tách cà phê xuống rồi đi theo, “Thiếu gia, trời đang mưa, cậu muốn đi đâu? Nếu mắc mưa sẽ bị cảm.” Lúc này, sấm chớp ầm ầm, mưa cũng dần lớn hơn. Không trung u ám thật kinh khủng, giương mồm to đầy máu, như muốn nuốt hết tất cả mọi thứ. Lúc này, rốt cuộc cô sẽ đi đâu? Trái tim hắn dường như không thể yên ổn, không lẽ là do hòa hợp sống chung mấy hôm nay, tình cảm của hắn đối với cô đã xảy ra thay đổi sao? Từ lúc cô rời đi, hắn đã tự chất vấn bản thân từ tận đáy lòng hết lần này đến lần khác. Dù cho hắn cố gắng ngăn chặn mọi thứ về cô, nhưng cái công tắc này đã bị hỏng, trong lòng hắn đã không thể hoàn toàn xóa đi cô. Hắn cất bước đi vào trong mưa. Quản gia hết cách với thiếu gia cố chấp, lập tức xoay người vào nhà lấy ô. Chờ quản gia cầm ô đi ra, ngoài cửa đã không còn bóng dáng của thiếu gia, thiếu gia đã lên xe, rời đi. ……………… ‘ Vườn hoa Thiên Sứ ’ Lâm Khả Nhi nói với người trước mặt, một chút hảo cảm cũng không có, “Nhà tôi không bán hoa cho súc sinh, được chứ?” Thái độ của Lâm Khả Nhi rất cao đoan, không hề cho người mua hoa một chút sắc mặt tốt. “Đừng như vậy mà, Lâm tiểu thư, em phải biết rằng trong tương lai tôi sẽ trở thành anh rể của em, đây là cách mà em đối xử với anh rể tương lai sao?” Cả người Ngự Phong ướt sũng, vẻ mặt tà mị dựa vào cạnh cửa. Tóc bị nước mưa làm ướt, dính ở trên mặt, nhìn qua rất lộn xộn, nhưng với một gương mặt tuấn tú vô hại và phúc hậu đó của hắn, ngược lại phóng đãng và quyến rũ hơn vài phần, không thể kiềm chế được. Không thể không nói, dù cho yêu nghiệt này bị ướt, cũng vẫn hấp dẫn như thế. Hai mắt Lâm Khả Nhi không khỏi nhìn nhiều hơn. “Nhìn đến ngây người rồi ư?” Người đứng ở cửa khẽ cười hai tiếng, châm điếu thuốc trong tay—— Đáng tiếc điếu thuốc đã bị nước mưa làm ướt, làm cho nhăn dúm dó, bật lửa vài lần cũng không cháy. Đơn giản dứt khoát ném xuống đất. Ngự Phong nghiêng đầu, “Lâm tiểu thư, có muốn thưởng thức một điếu thuốc không?” “Không.” Lâm Khả Nhi trực tiếp từ chối. Ngự Phong gục đầu lên ván cửa, cười đến tuấn mỹ mê hoặc, “Nhị tiểu thư, đừng như vậy mà! Nói như thế nào tôi cũng là anh rể tương lai của em, tốt xấu em cũng nên làm tôi hài lòng phải không?” Lâm Khả Nhi tiếp tục cúi đầu phân loại hoa tươi, ngôn ngữ thờ ơ, “Tôi không có anh rể không có tiền đồ như thế, chẳng qua chỉ là thất tình, đã bán sống bán chết trên đường, trông ghê tởm.” Ngự Phong: “……” Bán chết bán sống? Là nói hắn bây giờ sao? Hắn còn cảm thấy bản thân rất quyến rũ, quần áo ướt sũng, lộ ra ngực rắn chắc, vừa rồi lúc trên đường đến đây, ven đường còn có mấy chị em đến đưa ô cho hắn, còn cho cả khăn lông, quần áo……hắn đều từ chối cả. Vậy xem ra, mị lực của hắn không phải rất lớn sao? Thế nào đến chỗ này của cô rồi, lại biến thành bán chết bán sống? Quả nhiên, mắt của cô gái này có vấn đề, nhất định. Cuối cùng, Lâm Khả Nhi vẫn không nhịn được, lấy hộp thuốc và bậc lửa ra, ném lên không trung thành một đường parabol về phía hắn, “Cầm lấy rồi cút đi!” “Chậc chậc, em đối xử với người khác thế này, trách sao em không tìm được đàn ông.” Ý tứ của hắn rất rõ ràng, cô quá hung hãn. Không ai dám muốn cô. Lâm Khả Nhi bị hắn nói như thế, có chút tức giận, “Tôi thế nào có liên quan gì đến anh? Nắm chắc chỗ này đả kích tôi, chi bằng suy nghĩ thật kỹ xem lấy lòng Lâm Thục Uyển thế nào đi!” Lâm Thục Uyển, chị gái của cô, đại tiểu thư Lâm gia. Tụ trăm ngàn sủng ái vào một thân, tất cả những gì cô thích, chị ta cũng muốn cướp đi, và coi đó là niềm vui. “Ồ, em ghen sao?” Tay Lâm Khả Nhi cầm hoa hơi siết chặt, rồi nhẹ nhàng thả lỏng tâm trạng, khẽ kéo mái tóc dài lên, khinh miệt lên tiếng, “Ghen? Ngự Phong, anh cho rằng anh là ai, ở trong lòng tôi, anh còn không bằng một con chó. Vẫn luôn là một con chó chật vật.” “Ây da da, lời nói cũng thật khó nghe!” Ngự Phong ném điếu thuốc xuống, tới gần Lâm Khả Nhi, vươn tay ôm cô vào trong lòng, “Thật sự không thích tôi sao?” Tình cảm của Lâm Khả Nhi với Ngự Phong cô chưa từng nói qua với bất kỳ ai, thậm chí ngay cả Cố Nam Nam cũng không biết. Lâm Khả Nhi vẫn luôn cho rằng mình rất giỏi trong việc che giấu, nhất định Ngự Phong sẽ không nhìn ra tâm tư của cô, nhưng không ngờ rằng, mọi thứ đều bị hắn nhìn thông thấu. Lâm Khả Nhi nhanh chóng quay đầu đi, thu lại cảm xúc, lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, “Tại sao tôi phải thích anh?” Ngự Phong siết chặt vòng eo của cô, cơ thể hai người dính thật sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được cả hơi thở của nhau. Lỗ tai Lâm Khả Nhi hơi đỏ, nhưng vẫn cứng rắn, “Buông tôi ra nhanh lên, anh làm quần áo tôi ướt hết cả rồi.” “Tôi thích càng ướt.” Hắn thổi hơi nóng vào tai cô, “Có muốn chúng ta cùng nhau ướt thân không!” Cơn giận nơi đáy mắt của Lâm Khả Nhi không thể che giấu, bây giờ bị chị gái cô vứt bỏ không cần nữa, cho nên mới tìm đến cô? Ha ha ~ Trong lòng thật khó chịu. Trong mắt hắn, cô mãi mãi chỉ là một lốp xe dự phòng khi hắn không thoải mái mà thôi. Trước nay chỉ có đàn ông là lốp xe dự phòng, bây giờ một cô gái như cô lại trở thành lốp xe dự phòng cho đàn ông, nói ra chỉ sợ ngay cả Nam Nam cũng sẽ khinh bỉ cô! Ban đầu, cô muốn hung hăng tát một bạt tai vào mặt hắn, nhưng ngay khi tay vươn ra vừa chạm đến mặt hắn, đột nhiên thay đổi lực đạo, biến thành nhẹ nhàng vuốt ve, “Được, nếu anh muốn chơi đến thế, tôi không ngại chơi cùng anh!” Cô ghé sát vào hắn, hai cánh môi mỏng sắp chạm lên môi hắn. Ngay phút cuối cùng, hắn lại đẩy cô ra, “Thật nhàm chán!” Sau đó xoay người và tiếp tục hút thuốc. Cả hai không nói lời nào, sự buồn tẻ bao trùm toàn bộ vườn hoa, khí lạnh từ bên ngoài cửa tràn vào, mơ hồ mang theo hương thơm của nhiều loại hoa khác nhau. Trong mắt Lâm Khả Nhi đen tối không rõ, hiện lên nỗi buồn bã. Ngay lúc này, những nhân viên vẫn luôn đang chăm sóc cho Cố Nam Nam vội vã chạy vào, “Bà chủ, Cố tiểu thư dường như bị sốt rồi.” Lúc này Lâm Khả Nhi mới cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, “Anh ở đây, tôi đi xem.” Rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng. Cố tiểu thư? Tay đang hút thuốc của Ngự Phong khựng lại, không lẽ chính là Cố Nam Nam? Mối quan hệ giữa Lâm Khả Nhi và Cố Nam Nam, không phải Ngự Phong không rõ ràng, có điều, sao Cố Nam Nam lại ở đây, không phải đi gặp ba mẹ với Lệ Tước sao? Nghĩ đến đây, tay hắn dập tắt thuốc lá, một tay khác bỏ vào túi quần, mặc kệ nhân viên cửa hàng giữ lại, nhanh chóng đi vào trong mưa. ……………… Đế Quốc Thế Giới Đêm. Tư Bạch nhận được cuộc gọi của hai người cùng một lúc, khi hai người xuất hiện ở cửa, Tư Bạch đã sợ đến ngây người. Cả người hai tên đó thế nào đều ướt sũng thế kia, chơi đùa trong mưa sao? Nhưng dường như cả hai người họ đều không có sở thích như vậy. “Hai người các cậu sao lại biến thành bộ dạng như quỷ thế này?” Ở bể bơi trong nhà, ba người đang ở trong một hồ suối nước nóng. Chỉ là bầu không khí có vẻ u ám đến khủng khiếp, Tư Bạch không khỏi đẩy đẩy gọng kính. Hai tên đó, không giống với bình thường. Nhưng lại đều không nói gì. “Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra với hai người các cậu vậy, đều là anh em, cũng không cần phải giấu nhau!” Tư Bạch đang cố gắng để làm cả hai nói chuyện. “A!” Ngự Phong há miệng rống lớn một tiếng, sau đó lặn xuống nước, trở ra ghé vào bên hồ bơi, vẫy tay với Tư Bạch, “Lại đây, lại đây tôi sẽ nói cho cậu nghe.” Tư Bạch bưng ly rượu tới gần, đứng với khí thế từ trên cao nhìn xuống. Ngự Phong ngoắc ngoắc tay về phía hắn, “Tôi nói, cậu đứng cao như thế, là muốn coi thường tôi sao?” Hai tên đó, luôn âm tình bất định, Lệ Tước là thế, bây giờ ngay cả Ngự Phong cũng vậy. Một chút cũng không cho người khác bớt lo, mỗi lần xảy ra chuyện, sứt đầu mẻ trán nhất dường như đều là hắn - một người ngoài cuộc. Bất lực, Tư Bạch ngồi xổm xuống, “Được, bây giờ có thể nói rồi chứ!” Tư Bạch vừa ngồi xổm xuống, Ngự Phong đã lập tức kéo tay Tư Bạch, túm hắn xuống hồ bơi. “Thình thịch ——” “Mắt kính của tôi, tôi không thể bơi, cứu, cứu……” “Ha ha ha!” Ngự Phong cười to, “Tư Bạch à, tôi nói những khía cạnh khác của cậu lợi hại như vậy, tại sao lại cố tình không đi học bơi chứ, điều này cũng thật kỳ lạ, cậu nói đi rốt cuộc cậu là từ cái gì cấu tạo thành vậy!” Trong lúc nói chuyện, Tư Bạch cũng đã chìm xuống. Mặc Lệ Tước thấy thế nhanh chóng lôi Tư Bạch lên khỏi mặt nước, lạnh giọng, “Ngự Phong, chết người đấy.” Ngự Phong nhún vai tỏ vẻ thờ ơ, “Không sao, có đại thần vĩ đại tôi ở đây, cậu ta tuyệt đối không chết được.” Tư Bạch ghé vào bậc thang, không ngừng ho khan, lau đi nước trên mặt, rống về phía Ngự Phong, “Cậu muốn giết chết tôi có phải không? Biết rõ tôi không biết bơi, khụ khụ……còn cố tình……kéo tôi xuống nước!” Tư Bạch sờ soạng mắt mình, “Kính của tôi biến mất rồi, Ngự Phong, lỗi của cậu, đi tìm trở về cho tôi!" Ngự Phong bất động ghé vào bên cạnh hồ bơi, lười biếng lên tiếng, “Tôi nói Tư Bạch à, cậu mà không đeo kính sẽ siêu cấp đẹp trai nha, cớ gì một hai phải đeo kính, cậu cũng không phải bị cận thị.” Tư Bạch: “……” Gương mặt anh tuấn lạnh đi, “Chuyện này không liên quan đến cậu!” “Thôi, xem như tôi chưa nói gì” Ngự Phong như một con cá xinh đẹp nhảy xuống nước, rất nhanh đã vớt mắt kính của Tư Bạch từ đáy hồ lên, đưa cho hắn, “Mỗi người đều có một số bí mật, coi như tôi không hỏi.” Tư Bạch cầm lấy mắt kính, vẻ mặt lạnh băng biến mất, hắn hỏi Ngự Phong, “Vậy cậu thì sao? Gặp mưa rốt cuộc là chuyện thế nào?” Ngự Phong nhanh chóng bỏ qua chuyện của mình, hỏi ngược lại Mặc Lệ Tước, “Lệ Tước, hỏi cậu đấy, hôm nay gặp mưa là chuyện thế nào?” Mặc Lệ Tước không quan tâm đến ai, đứng dậy rời đi. Ngự Phong sâu sắc lên tiếng, “Nếu muốn tìm cô ấy thì nói, tôi biết cô ấy đang ở đâu!” Editor: Củ Lạc