"Tám lần?" Sính Đình bị lời của anh dọa sợ, cô cũng chưa nhìn thấy người đàn ông nào cả đêm làm tám lần, nhất thời bị anh dọa sợ. Mạc Thiên Kình phả hơi lên mặt cô, đôi môi tuấn mỹ khẽ hôn lên môi cô rồi nói: "Nhớ, em là của anh!" Sính Đình nghe thấy câu này, lập tức cả người bừng lên lửa nóng, kéo tay của anh, cắn một cái, dùng sức cắn, cho đến cảm thấy mùi máu tươi mới thôi. Mạc Thiên Kình không rút tay ra, trên gương mặt tuấn dật chỉ nhẹ nhàng caumày, giống như chỉ đang bị con muỗi cắn, không có bất kỳ phản ứng nào. "Tại sao anh không tránh?" Sính Đình nhả ra, nhìn nơi bị cô cắn, vết máu đỏ tươi từ dấu răng của cô chảy ra, đỏ đến chói mắt. "Tại sao lại tránh?" Đau đớn này anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm cô có đồng ý kết hôn vớianh không thôi, nghĩ kích tình đến tối hôm qua, cả người đều trở nênmạnh mẽ. Sính Đình tức giận trừng mắt nhìn anh, ôm chăn quấn lấy người, cố nén đau nhức đi vào phòng tắm! Bên trong phòng tắm, đã sớm chuẩn bị bồn nước ấm áp, đầy tràn, Sính Đìnhbước vào bên trong, làn nước ấm áp khiến đau đớn giữa hai chân cô trởnên đau hơn, nhưng chỉ một lúc sau, đau đớn dần dần biến mất. Cô thật sự bội phục gã kia, sau khi hành hạ người khác một phen như vậy, vẫn còn có thể đi lại binhg thường được. Cúi đầu quan sát, cả người đầy vết dâu tây, nhớ tới kích tình đêm qua, trên mặt liền lập tức nóng bừng, không ngờ người đàn ông nhìn chính trực như Mạc Thiên Kình, trong chuyện nam nữ cũng có lầm lẫn. Đáng thương cho cái mông của cô, đến bây giờ cũng còn đau ! "Mạc Thiên Kình, anh vào đây làm gì!" Đang tắm, Mạc Thiên Kình đột nhiên đẩy cửa vào, khiến cô sợ hãi dấu ngườivào trong làn nước, chỉ lộ ra cái đầu, trợn to hai mắt, vẻ mặt đề phòngnhìn anh chằm chằm. Mạc Thiên Kình nhe răng cười một tiếng, khóe miệng bộc phát nụ cười mê người. "Toàn thân cao thấp anh đều đã nhìn thấy, có gì mà phải che chắn!" "Mạc Thiên Kình, anh đi chết. . . . . ." Sính Đình cầm chiếc khăn lôngtrong bồn tắm đột ngột ném về phía anh, Mạc Thiên Kình nhẹ nhàng tránh thoát! "Anh nghe nói làm ở phòng tắm cảm giác rất khác, em có cần thử một lần không?" Mạc Thiên Kình lộ ra nụ cười tà ác, nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ, Sính Đình lập tức quát. "Mạc Thiên Kình, anh còn dám đụng vào tôi, tôi liền thiến anh!" Đau nhức trên người vẫn còn kéo dài, anh lại đã nghĩ tới cái đó. . . . . . Quá ghê tởm. . . . . . Mạc Thiên Kình đi tới trước mặt cô, bàn tay trượt trên lưng cô, khi chạmvào, cả người chấn động mạnh một cái, cảm giác như tê liệt. Cả người Sính Đình cũng cứng ngắc, đang muốn nói gì, Mạc Thiên Kình liền mở miệng nói. "Em bây giờ căn bản cũng không phải là đối thủ của anh, anh vào để đưa điện thoại cho em đấy!" Mạc Thiên Kình tà ác cười cười, lấy điện thoại di động sau lưng ra đưa cho Sính Đình, Sính Đình lập tức đề phòng hỏi. "Điện thoại của ai?" Chỉ mong không phải ông nội! Sính Đình khẩn cầu trong lòng một vạn lần. Mạc Thiên Kình nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, nhếch môi cười nhẹ. "Hình như là cảnh sát trưởng Khoa ở cục cảnh sát của em đấy!" "Cái gì!" Sính Đình chỉ cảm thấy như có một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống,choảng vào đầu của cô, chạy dọc toàn thân, điện thoại của cảnh sáttrưởng Cody, như vậy không phải anh đã nghe toàn bộ sao? Hung dữnhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm, nhận lấy điện thoại đặt ở bên tai, tronglòng suy nghĩ phải giải thích với anh như thế nào về mối quan hệ với Mạc Thiên Kình. "Alo!" Sính Đình nhẹ nhàng nói, âm thanh mềm mại đi rất nhiều! "Đội trưởng Ngọc, ở phía Đông thành phố xảy ra một vụ đánh bom liên hoàn, ngày mai cô quay về nhận vụ án này!" Cody không quanh co lòng vòng, nói thẳng ra mục đích. "Cái gì?" Ngày mai sẽ phải trở về đi làm? Chẳng phải cô sẽ không thể ở lại đối phó với Hắc Lang sao?