Sính Đình che đầu, khổ sở kêu to: "Đầu của tôi. . . . . ." "Ai bảo cô nóng lòng như thế chứ!" Mạc Thiên Kình cố nhịn cười, cầm cái điều khiển điện tử mang bên mình nhẹnhàng nhấn một cái, loại trừ lớp bảo vệ, Sính Đình ôm đầu, tức giận nhìn anh chằm chằm. "Sao anh không sớm mở cửa ra, đều do anh làm hại hết!" Đau chết rồi, Sính Đình đem tất cả tội lỗi trút hết trên đầu anh, Mạc Thiên Kình khẽ cười, nhìn dáng vẻ hiện tại của cô thật sự là đáng yêu vôcùng. "Không thể ngủ bên ngoài, chỉ có thể đi tản bộ một lúc thôi!" Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, Sính Đình đang muốn mắng to, thì anh đã nóitiếp: "Vì an toàn, chúng ta chỉ có thể dạo bên ngoài một lúc!" Nghe anh nói như thế, Sính Đình liền nghĩ đến chuyện của Hắc Lang, cũngkhông tức giận nữa, bây giờ, đối mặt với người đàn ông này, số lần côtức giận thật sự càng ngày càng nhiều! Nếu là cả đời ở cùng một chỗ với anh ta chẳng phải cô sẽ điên mất sao? Sính Đình lắc đầu xua đi những suy nghĩ vớ vẩn, giữ vững niềm tin trong lòng, mình tuyệt đối không thể gả cho anh ta được! "Cô ở đây chờ tôi một chút, lát nữa tôi sẽ quay lại!" Mạc Thiên Kình nói xong, quay người đi lên lầu, Sính Đình bước ra khỏi cánh cửa kia, kích động từ đáy lòng thật sự là khó có thể diễn tả được, đâyđã là ngày thứ mười lăm, lần đầu tiên được bước ra khỏi cửa chính, làmsao cô không kích động cho được chứ. Trong khoảng thời gian này,phần lớn thức ăn đều do Mạc Thiên Kình gọi người đưa vào, chỉ có điều cô cũng là người được lợi, không cần bỏ tiền cũng có ăn, tâm trạng tựnhiên cũng tốt hơn, hình như còn béo lên một chút! Ban đêm biệtthự yên tĩnh khác thường, Sính Đình nằm dưới bãi cỏ, ánh đèn ảm đạm hắtlên thảm cỏ xanh mướt, ngước lên liền nhìn thấy những vì sao lốm đốmđầy trời, còn có cả vầng trăng tròn vành vạnh nữa. "Ngọc Sính Đình, mở các đèn pha ra!" Mạc Thiên Kình vừa thốt lên, mạch suy tư của Sính Đình liền bị cắt đứt,quét mắt ra phía cửa, Mạc Thiên Kình đang cầm máy vi tính, đi đến ngồi ở trước mặt cô . "Mạc Thiên Kình, anh giở trò quỷ gì vậy?" Sính Đình cất tiếng hỏi, Mạc Thiên Kình cầm laptop nhanh chóng gõ lên bàn phím, trên màn ảnh liền xuất hiện nơi họ đang đứng. "Cài đặt vệ tinh định vị!" Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, thúc giục: "Đi mở đèn pha!" Sính Đình chu đôi môi đỏ mọng đi tới mở đèn pha ra, lúc đi ngang qua MạcThiên Kình thấy anh không còn đánh máy vi tính nữa, mà đang nằm trên cỏ, ngửa mặt nhìn lên bầu trời. "Này, Mạc Thiên Kình, anh bảo tôi mở đèn làm gì?" Máy vi tính không hề bật thì mở đèn làm gì? Mạc Thiên Kình cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sao: "Ở đây quá tối, tôi sợ cô làm điều bất lợi với tôi!" "Mạc Thiên Kình!" Sính Đình lập tức liền ý thức được mình đang bị anh đùa bỡn, đá vào chân anh một cái, Mạc Thiên Kình không ngờ cô xuống tay hung ác như thế, bị côđạp một cước đau đớn rên lên. Gương mặt đẹp trai hơi tái đi, môi mỏng mím chặt, chân mày cũng nhíu lại, vô cùng khổ sở! "Này, Mạc Thiên Kình, anh không sao chứ?" Sính Đình nhìn thấy bộ dạng đau đớn của anh, liền giật mình, vừa rồi hình như mình đạp phải vết thương rồi, chắc chắn rất đau. Cúi người, Sính Đình vừa định xem kỹ vết thương của anh, liền bị anh kéolại, nằm đè lên người anh, mặt đối mặt, mũi đối mũi, môi đối môi. Một giây sau, Sính Đình liền chợt đẩy Mạc Thiên Kình ra, tay vừa cử động,liền bị Mạc Thiên Kình kéo vào bên hông, thoạt nhìn thì lại là hai taycô đang ôm lấy hông của Mạc Thiên Kình, tựa như đang muốn vô lễ với anh.