Đầu của Lý Băng bất tri giác nổ một cái ‘ ầm ’, nhìn Mạc Thiên Kình, vô cùng uất ức nói: "Mạc Thiên Kình, Lý Băng tôi có phải thiếu người đâu tại sao anh lại không nói trước với tôi một tiếng mà đã đi nói cho Diệp Duệ, tôi thật sự thấy rất ghét anh!" Lý Băng hiện tại rốt cuộc đã biết cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, nhưng Mạc Thiên Kình nói thế nào cũng là cấp trên trước kia của cô, hiện tại chính mình thấy rất khó chịu nhưng cũng không thể đối xử với anh quá mức được! "Thật xin lỗi, tôi lại cho rằng cô và anh ta có tình cảm với nhau nhưng nếu cô không muốn ở cùng với anh ta thì cô vẫn có thể rời đi mà." Mạc Thiên Kình nhìn cô nói thật ra thì anh cũng chỉ muốn giúp một tay mà thôi. Lý Băng nhìn Mạc Thiên Kình, liền vội vàng hỏi. "Rời đi như thế nào, Mạc Thiên Kình, anh cứ nói thẳng ra." Chung sống mấy năm thế nhưng Lý Băng lúc này mới phát hiện ra Mạc Thiên Kình gian trá như thế, thậm chí phụ nữ có thai như cô cũng bị lợi dụng! Mạc Thiên Kình nhìn cô, mặc dù có chút áy náy nhưng anh cũng không còn biện pháp, để có thể đoạt Sính Đình về thì cách nào anh cũng phải thử một lần. "Cũng không có gì, chỉ cần cô đồng ý giúp tôi ở Sính Đình trước mặt nói tốt một chút để cho tôi và cô ấy có thể hợp lại là tốt rồi, thật ra thì cái người Diệp Duệ này cũng không tệ, cô có thể thử cùng anh ta lui tới xem sao, nếu như cô thật sự không thích anh ta thì tôi có thể giúp cô!" Mạc Thiên Kình vẫn đối xử với cấp dưới của mình không tệ, anh cũng không hi vọng bọn họ sống không tốt. Diệp Duệ là một người đàn ông thật tốt nếu anh ta thật lòng đối với cô mà thì anh ta sẽ có những ngày sống thật dễ chịu, chỉ là để làm được điều này cần phải có một chút thời gian. Diệp Duệ đối với Lý Băng không phải là không có cảm giác, đã là đàn ông cho dù có muốn lên giường tối thiểu cũng phải nhìn thuận mắt, hơn nữa không phải người xưa đã có câu phải tu trăm năm mới được cùng chung chăn gối hay sao? Anh tin rằng mình và Sính Đình chính là như vậy, Diệp Duệ và Lý Băng cũng chính là như vậy. Lý Băng nhìn Mạc Thiên Kình: "Anh thật sự cho rằng Diệp Duệ là một người đàn ông tốt sao?" Muốn cô giúp anh nói tốt ở trước mặt của Sính Đình, vậy thì cũng phải xem, anh ta có thật lòng muốn chuộc lỗi với Sính Đình hay không, nếu như anh thật lòng đối tốt với Sính Đình thì tự nhiên cô sẽ giúp thôi. "Dĩ nhiên, mặc dù tôi cũng là đàn ông nhưng ánh mắt nhìn người rất chuẩn, cô cũng đã theo tôi nhiều năm, tất nhiên cũng biết ánh mắt nhìn người của tôi như thế nào. Lý Băng gật đầu một cái. "Tôi cũng rất tin tưởng anh, nhưng nếu như anh thật một dạ hai lòng thì dù cho tôi có tình nguyện giúp anh thì Sính Đình cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu, không ai muốn người đàn ông của mình có dính dáng đến người phụ nữ khác cả." Kể cả là cô thì cô cũng không thể tiếp nhận, tại sao đàn ông lại có thể chân trong chân ngoài mà người phụ nữ lại phải toàn tâm toàn ý. Tại sao đàn ông có thể lưu luyến bụi hoa, mà phụ nữ chỉ cần hơi có dính dáng đến đàn ông khác lại bị nói là lẳng lơ, cái từ ** dâm phụ kia sao mà khó nghe đến thế. Mạc Thiên Kình nhìn Lý Băng, vừa lái xe, vừa hỏi: "Cô cũng cảm thấy tôi và Lam Thiến Thiến có gian tình sao?" Anh và lam Thiến Thiến thật sự không có cái gì, nếu như có cái gì mà nói thì làm sao anh còn tới tìm Sính Đình, hơn nữa Mạc Thiên Kình anh căn bản cũng không phải là loại đàn ông thay sớm ba chiều bốn như thế. Lý Băng nhìn Mạc Thiên Kình, châm biếm hỏi. "Anh đừng nói với tôi, giữa anh và Lam Thiến Thiến là trong sạch đấy!" Cô mới không tin. "Tôi và Lam Thiến Thiến thật sự trong sạch, thật ra thì lần đó, cô thật sự đã nghe lầm rồi, Lam Thiến Thiến lúc đó đang hôn mê trong bệnh viện, trong giấc mơ gọi tên tôi ra thôi, chắc nghe thấy vậy nên cô đã hiểu lầm!" Mạc Thiên Kình đến bây giờ mới hiểu được tại sao cô và Sính Đình lại tức giận như vậy, nhất định là bởi vì khi Lam Thiến Thiến đang ngủ lại kêu tên của anh khiến cho bọn họ hiểu lầm. Mạc Thiên Kình từ từ kể sơ qua câu chuyện sau khi bọn họ rời đi, đem tất cả sự tình nói cho Lý Băng biết, hi vọng cô có thể hiểu được, cũng hi vọng cô có thể giúp anh ở trước mặt của Sính Đình xác nhận một phen. "Thật đúng là xứng đáng, loại phụ nữ kia dù cho có bị ** tới chết cũng đáng đời!" Ai bảo cô ta hư hỏng như vậy, phá hoại tình cảm của người khác, lại muốn làm người thứ ba, nếu như không phải vì cô ta...thì Sính Đình và Mạc Thiên Kình có thể đã sớm kết hôn. Mạc Thiên Kình nhìn Lý Băng, nhàn nhạt nói. "Không ngờ mấy tháng không gặp miệng của cô càng ngày càng độc!" Nhưng anh lại không hiểu tại sao khi đối mặt với Diệp Duệ thì lại thấy sợ như vậy, vô dụng như vậy ! Lý Băng tức giận nhìn anh: "Cái này cũng không phải là do công lao của Lam Thiến Thiến kia sao, nếu như không phải tại cô ta thì đoán chừng anh và Sính Đình bây giờ đang ân ái mặn nồng rồi, cũng không biến thành tình trạng như bây giờ. Chỉ là các người ai cũng đều có lỗi, ai cũng không đủ niềm tin với đối phương, bằng không thì Lam Thiến Thiến đó làm sao sẽ được như ý chứ!" Coi như Lam Thiến Thiến có lẳng lơ ra sao thì người đàn ông nếu quả thật thích một người phụ nữ dù cho người khác có lột sạch quần áo quyến rũ họ thì họ cũng sẽ không có phản ứng, cũng sẽ thờ ơ hay sao? Nhìn ra được lần này cả hai bọn họ cũng đều có lỗi, Mạc Thiên Kình nhìn siêu thị ở phía trước mặt, liền dừng xe đi xuống. "Cô nói cũng đúng, lần này tôi sẽ nghiêm khắc kiểm điểm thật tốt." Mạc Thiên Kình cũng cảm thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này, nếu như ngay từ đầu anh tin tưởng Sính Đình thì cô ấy đã không phải chịu uất ức mà rời đi. "Đúng rồi, Diệp Duệ đã biết tôi ở chỗ này, anh chắc sẽ không đến đây chứ?" Điều Lý Băng lo lắng nhất chính là cái này. Mạc Thiên Kình đi vào khu vực bán trái cây, chọn rất nhiều trái cây tươi bỏ vào trong xe. "Chắc sẽ không, anh ta hiện tại không thể phân thân được, vụ án còn cần sự hợp tác của anh ta, tôi nghĩ nếu anh ta muốn tới đây thì chắc phải một thời gian nữa, nhiều lắm thì sẽ gọi điện thoại cho cô mà thôi!" Mạc Thiên Kình hiểu rất rõ, chuyện lần này rất lớn, Diệp Duệ bị dính líu vào đó thì nhất thời sẽ không thể tới nơi này được. Lý Băng nghe Mạc Thiên Kình nói vậy, cả người cũng thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì tốt, thật là làm cho tôi sợ hết hồn." Mạc Thiên Kình nhìn dáng vẻ của Lý Băng như vậy không khỏi cười lạnh thành tiếng. "Xem ra cô thật sự rất sợ Diệp Duệ!" Lý Băng tức giận nhìn anh chằm chằm, thở dài nói. "Anh thật sự không biết sự lợi hại của anh ta đâu, tôi căn bản không phải đối thủ của anh ta!" Nghĩ đến Diệp Duệ, Lý Băng liền thấy lòng đầy sợ hãi. Mạc Thiên Kình đi tới chỗ bán gia cầm, nhìn thấy có rất nhiều loại gà nhất thời không khỏi nhíu mày. "Cô nói Sính Đình cần ăn gà, nhưng là loại nào mới được chứ." | Trên mạng có nói trong lúc ở cữ phải ăn nhiều đồ bổ mới tốt, sau khi sinh thân thể rất yếu, cần phải bồi bổ nhiều. Lý Băng nhìn các đủ các chủng loại trước mắt liền liếc đến một con gà, bên trên đó viết chữ gà đất. "Mua cái này đi!" Mạc Thiên Kình liếc nhìn xong liền gật đầu nói: "Được!" Sau khi mua một con gà đất, hai người mua một ít đồ linh tinh liền trở về. "Mạc Thiên Kình, anh nói Diệp Duệ thật sẽ không tới sao?" Lý Băng vẫn là có chút không yên lòng, cũng không muốn anh nhanh như vậy đã tới đây, vì cô thật sự không biết phải đối mặt với anh ra sao. Mạc Thiên Kình chuyên tâm lái xe, nhàn nhạt nói. "Chắc không đâu, cô nói xem tôi có thể một lần nữa làm cho Sính Đình cảm động hay không?" Anh cũng thấy rất lo lắng, anh rất sợ trong một tháng này anh cực khổ chăm sóc con lại nấu cơm giặt giũ nữa nhưng chỉ sợ Sính Đình lại một mực chắc chắn không tha thứ anh nếu như vậy anh thật sự rất đáng thương rồi. "Tôi cũng không biết, nhưng Mạc Thiên Kình này, anh thật sự biết nấu cơm sao?" Trong trí nhớ của cô, Mạc Thiên Kình chưa bao giờ xuống bếp lần nào, mặc dù khi huấn luyện trong quân đội đều phải tự mình nấu, nhưng ăn có ngon hay không thì lại là một việc khác. Mạc Thiên Kình lắc đầu một cái. "Không biết, nhưng tôi sẽ học!" Vì cơ hội lần này, anh cái gì cũng đều muốn học, chỉ cần lần này không có nhiệm vụ mới xuất hiện là tốt rồi!